Thời xưa, địa vị và địa vị của hoàng đế là cao nhất. Hoàng đế được coi là “con trời”, nắm trong tay quyền lực to lớn, có khả năng quyết định sự sống chết của bất cứ ai trên thế giới. Vì vậy, khi dân chúng nhìn thấy hoàng đế, họ đều phải làm lễ lớn. Nếu ai có hành vi hoặc lời nói mang tính chất ” báng bổ ” thì người đó sẽ bị xử tử ngay lập tức.
Tuy nhiên, trong lịch sử cũng có một số người dù xuất thân bình thường nhưng không phải là hoàng đế hay thần thánh nhưng lại được nhân dân tôn thờ. Địa vị của những người đặc biệt này thậm chí còn cao hơn và mạnh hơn cả hoàng đế.
Dưới đây là 4 vị quý tộc đặc biệt được nhiều thế hệ tôn kính, trong đó có những vị hoàng đế nổi tiếng.
Đầu tiên là Nhạc Phi
Nhạc Phi là một vị tướng nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.
Đây chính là vị tướng nổi tiếng đã khiến hoàng đế Chu Nguyên Chương phải quỳ lạy. Nhạc Phi (1103 – 1142) là một tướng quân, nhà chiến lược quân sự nổi tiếng thời Nam Tống trong lịch sử Trung Quốc. Dưới sự lãnh đạo của ông, quân Nam Tống liên tục giành chiến thắng trước các cuộc tấn công của quân Tấn. Trong cuộc đời binh nghiệp lừng lẫy của mình, Nhạc Phi đã đánh tổng cộng 126 trận với quân Liêu, Đại Tế, Tấn và đều giành thắng lợi. Trước khi bị Tần Cối giết hại tại đình Phong Ba vào năm 1142, ông được phong là Đại nguyên soái.
Nhạc Phi không chỉ là một vị tướng tài ba mà còn là người có nhiều đức tính tốt.
Sau này, nhân dân luôn lấy Nhạc Phi làm gương và coi ông là vị anh hùng dân tộc vĩ đại, người đầy tớ trung thành và học giả dũng mãnh. Cùng với 4 vị quan Nam Tống, Nhạc Phi được thờ tại Hoàng cung do triều đại nhà Minh và nhà Thanh xây dựng. Đây là nơi thờ phụng những công chức, võ tướng tài giỏi, trung thành nhất trong suốt các triều đại.
Nhạc Phi được sử sách đánh giá là người có tài văn võ, dũng cảm và am hiểu chiến thuật trong trận chiến. Đặc biệt, lòng trung thành, tận tụy với đất nước của Nhạc Phi luôn được sử sách và hậu thế ca ngợi. Ngay cả Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, vị hoàng đế khai quốc nhà Minh cũng rất ngưỡng mộ và kính trọng vị danh tướng này. Truyền thuyết kể rằng mỗi khi nhìn thấy đền thờ hoặc tượng của Nhạc Phi, vị hoàng đế nổi tiếng này đều quỳ xuống thờ lạy.
Thứ hai, Quan Vũ
Hình tượng danh tướng Quan Vũ trong phim.
Quan Vũ (? – 220) hay Quan Vũ là một vị tướng nổi tiếng thời Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Khi còn sống, Quan Vũ được đánh giá là một vị tướng tài ba, võ công cường đại. Ông được người đương thời đánh giá là có thực lực sánh ngang với vạn người, một thời là hổ thần, anh hùng dân tộc.
Quan Vũ được hậu thế ca ngợi vì lòng dũng cảm, sự tận tâm, cao thượng, kiên cường và trung thành tuyệt đối. Người đời sau coi Quan Vũ là biểu tượng của các đức tính như danh lợi không đổi lòng, phú quý không trụy lạc, nghèo khó không nản chí và uy nghiêm không khuất phục.
Quan Vũ là người có công lớn trong việc thành lập nhà Thục Hán. Ông hết lòng ủng hộ Lưu Bị và nhà Thục Hán với lòng trung thành tuyệt đối. Sau khi Quan Vũ qua đời, hình ảnh của ông được thần thánh hóa trong các câu chuyện dân gian bắt đầu từ thời nhà Tùy và được tiểu thuyết trong Tam Quốc Chí của tác giả La Guanzhong.
Nhiều hoàng đế nhà Thanh tôn thờ Quan Vũ.
Năm 782, hơn 500 năm sau ngày mất, Quan Vũ được hoàng đế Đức Tông đưa vào Võ Miếu. Đây là nơi thờ các danh tướng nổi tiếng trong lịch sử. Sau đó, ông còn được các hoàng đế đời Tống, Nguyên, Minh, Thanh tôn vinh, phong làm hoàng đế và được tôn thờ ở nhiều nơi.
Đặc biệt, Quan Vũ còn là võ tướng duy nhất trong lịch sử Trung Quốc có miếu thờ riêng tại Hoàng cung (được xây dựng bởi triều đại nhà Minh và nhà Thanh). Đây là nơi thờ phụng những công chức, võ tướng tài giỏi, trung thành nhất trong suốt các triều đại. Có thể nói, không chỉ người dân bình thường mà ngay cả nhiều vị hoàng đế trong lịch sử cũng tôn thờ và kính trọng một danh tướng như Quan Vũ.
Thứ ba, Khổng Tử
Khổng Tử là người sáng lập Nho giáo, được nhiều hoàng đế và con cháu tôn kính.
Khổng Tử (551 TCN – 479 TCN) , tên thật Khổng Khẩu, tự Trọng Ni, là triết gia, chính trị gia, nhà giáo dục nổi tiếng sống vào thời Xuân Thu ở Trung Quốc. Khổng Tử lớn lên ở thôn Trâu, làng Xương Bình, nước Lỗ vào thời Xuân Thu, nay là huyện Khúc Phụ, tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc). Cha mẹ mất sớm nên Khổng Tử từ nhỏ đã phải làm nhiều nghề để kiếm sống. Khổng Tử ham học nên từ năm 15 tuổi, ông bắt đầu chú trọng nghiên cứu tôn giáo, nghiên cứu lễ nghi và các môn học khác.
Khổng Tử là người sáng lập Nho giáo trong bối cảnh lịch sử, chính trị, văn hóa xã hội hỗn loạn thời kỳ Xuân Chu – Chiến Quốc. Khi còn sống, Khổng Tử đã hành nghề dạy học và giữ chức thống đốc các nước Tề, Tư Không, Tư Khẩu.
Tuy nhiên, sau khi nhận thấy vua và các tướng nước Lỗ không thực sự quý trọng mình, ông đã từ chức ở tuổi 55 và dẫn theo một số đệ tử có cùng chí hướng du hành đến các nước chư hầu. Đáng tiếc là người cai trị các nước chư hầu lúc bấy giờ không muốn áp dụng cách cai trị đất nước của ông. Ở tuổi 69, Khổng Tử trở về nước Lỗ và tập trung biên tập các tác phẩm cổ, biên soạn Ngũ Kinh gồm Sách, Dịch, Thơ, Lễ, Nhạc và hoàn thành Sách Xuân Thu.
Sau khi qua đời vào năm 479 trước Công nguyên, Khổng Tử đã có ảnh hưởng lớn đến các thế hệ sau. Nguyên nhân chính là vì học thuyết của ông được giai cấp thống trị chấp nhận. Đặc biệt, Hán Vũ Đế (156 TCN – 87 TCN), vị hoàng đế thứ 7 nhà Hán, rất sùng đạo Nho giáo. Ông chủ trương dùng Nho giáo làm hệ tư tưởng để cai trị đất nước.
Việc chính thức công nhận Hán Vũ Đế, một trong những vị hoàng đế nổi tiếng và tài năng nhất trong lịch sử Trung Quốc, đã dẫn tới sự thay đổi trong việc bổ nhiệm các quan lại. Theo đó, thí sinh bắt buộc phải hiểu các tác phẩm kinh điển của Nho giáo như Tứ Thư và Ngũ Kinh. Yêu cầu này kéo dài và ảnh hưởng đến thời nhà Thanh, triều đại phong kiến cuối cùng trong lịch sử Trung Quốc.
Là người sáng lập Nho giáo, địa vị của Khổng Tử cũng được các thế hệ sau nâng cao và tôn vinh. Không chỉ dân chúng mà ngay cả các hoàng đế của nhiều triều đại cũng kính trọng và đánh giá cao Khổng Tử. Cho đến ngày nay, những lời dạy và triết lý của Khổng Tử vẫn tiếp tục duy trì ảnh hưởng ở Trung Quốc và nhiều nước Đông Á khác. Ông được nhân dân tôn sùng là Văn Thánh , một trong 10 vị thánh nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.
Thứ tư, Lão Tử
Lão Tử là người sáng lập Đạo giáo và có ảnh hưởng lớn đến sự phát triển triết học ở Trung Quốc.
Lão Tử (571 TCN – 471 TCN) là người sáng lập Đạo giáo , một trong ba tôn giáo có ảnh hưởng mạnh mẽ đến văn hóa Trung Hoa. Theo Sử ký Tư Mã Thiên thì họ của Lão Tử là Lý, họ Nhị, họ Bá Dương, họ Đam. Ông là người đương đại nhưng lớn tuổi hơn Khổng Tử. Khi còn sống, Lão Tử làm quan thư viện của triều đình nhà Chu. Sau đó, nhận thấy nền chính trị đất nước đang sa sút, Lão Tử quyết định ra đi.
Theo truyền thuyết, Lão Tử cưỡi trâu đi về phía tây qua nước Tần và cuối cùng biến mất trong sa mạc rộng lớn. Ông đã để lại Đạo Đức Kinh , một cuốn sách Đạo giáo có ảnh hưởng lớn và cũng được coi là một tác phẩm kinh điển về triết học. Những triết lý của ông trong cuốn sách này khiến hậu thế ngưỡng mộ, đặc biệt là tư tưởng không hành động.
Trên thực tế, vào thời nhà Đường, hoàng tộc của triều đại này tên là Lý, tự nhận là hậu duệ của Lão Tử, thậm chí còn truy phong ông làm hoàng đế. Cụ thể, vào thời nhà Đường, Cao Tông tôn Lão Tử làm Hoàng đế Thái Thượng Huyền Nguyên. Đến thời Đường Huyền Tông, Lão Tử được phong làm Đại Thánh, Tổ Kim Đạo cao quý, Huyền Nguyên, Đại đế.
Nguồn: Sohu, Baidu, Sogou