Những năm gần đây, cái tên Mimi Morris được truyền thông trong nước phủ sóng nhiều với hình ảnh sang trọng, “đầy tiền” trong biệt thự 35 triệu USD ở Mỹ. Cô được biết đến là tỷ phú gốc Việt, vợ của tỷ phú Don Morris – CEO tập đoàn Morris Group International.
Tuy nhiên, khi nhắc đến điều này, Mimi chia sẻ rằng cô ghét nhất những người gọi cô là tỷ phú vì người ta không hơn nhau vì tiền. Cởi bỏ “áo hoàng hậu”, Mimi Morris trở về nhà như một người phụ nữ đảm đang, đảm đương việc nhà, nấu nướng mọi bữa cơm gia đình, có sự nghiệp riêng và là cánh tay phải đắc lực của chồng trong công việc. việc kinh doanh.
Trước sự ngưỡng mộ của đám đông trước cuộc sống xa hoa của mình, cô mỉm cười nói: “Không phải may mắn. Cái gì cũng có giá của nó”.
Cơ duyên nào đã khiến anh quyết định sang Mỹ lập nghiệp ở tuổi 29?
Khi ở Việt Nam, tôi cũng là một doanh nhân, sở hữu một nhà hàng, một khách sạn với nhiều nhân viên và được nhiều người biết đến. Có thể nói tôi làm khá tốt công việc kinh doanh của mình. Ở tuổi 29, bước ngoặt xảy đến khi tôi quyết định sang Mỹ và bắt đầu mọi thứ ở xứ lạ với hai bàn tay trắng.
Lập nghiệp ở quê không có bàn tay nào, bạn đã gặp phải những khó khăn gì và vượt qua thời gian đó như thế nào?
Khi mới đến Mỹ, tôi không biết phải làm gì. Giữa cuộc đời, tôi phải vất vả làm việc để chăm sóc bản thân và nuôi con. Có lẽ ai đến Mỹ lần đầu cũng sẽ làm việc, làm việc, học tập… và tôi cũng vậy.
Ở đây không ai quen biết ai, ai cũng lo liệu cuộc sống của mình. Tôi phải đối mặt với đủ loại chi phí như tiền thuê nhà, xăng xe, bảo hiểm… Mọi thứ đều khác so với khi còn ở Việt Nam khiến tôi càng căng thẳng và áp lực hơn. Quả thực lúc đó tôi buộc phải tự lập để thích nghi với cuộc sống mới và phải vật lộn khá nhiều trong 1-2 năm đầu.
Tôi nghĩ tuổi trẻ ai cũng phải trải qua những điều đó, điểm khác biệt duy nhất là có người làm việc chăm chỉ, có người thì không. Và chính sự siêng năng và phấn đấu đã tạo nên sự khác biệt. Tôi cảm thấy mình có khả năng chịu đựng và làm việc chăm chỉ vượt xa người thường.
Sau khi sang Mỹ bao lâu, cuộc sống và công việc của chị bước vào giai đoạn ổn định?
5-7 năm sau, cuộc sống và sự nghiệp của tôi mới thực sự ổn định. Trong thời gian đó, tôi làm mọi thứ và không kén chọn bất cứ điều gì. Có lẽ vì lớn lên trong khó khăn, trải qua nhiều công việc, nhiều người quen nên khi sang Mỹ, tôi làm bất cứ việc gì cũng không ngại. Tôi cũng thấy mình là người yêu thích công việc, đam mê công việc và có nhiều năng lượng. Tôi không thích ngồi một chỗ, tôi luôn phải tìm việc gì đó để làm. Chồng hiện tại của tôi vẫn tôn trọng tôi về mặt này. Nhờ đó mà tôi có được cuộc sống viên mãn và thành công như bây giờ.
Với tôi, công việc là đam mê nhưng cũng phải thích thì mới làm được. Đôi khi nhìn lại những gì mình đã trải qua, tôi thậm chí còn cảm thấy sợ hãi. Tôi nói với chồng rằng nhiều người giàu không thể chấp nhận thất bại, có người sốc đến mức tự tử vì không chịu nổi cảnh nghèo. Bây giờ tôi giàu hay nghèo đều như nhau. Tôi sẽ tiếp tục làm việc để tạo dựng cuộc sống của mình.
Bây giờ, chúng tôi làm việc vì đam mê chứ không phải vì tiền hay lòng tham tiền.
Khi gặp người chồng hiện tại, sự nghiệp của bạn thế nào?
Khi gặp ông Morris, tôi mới 33 tuổi, đã có nhà và cơ sở kinh doanh riêng. Quả thực, tôi cảm thấy mình rất mạnh mẽ khi nỗ lực hết mình để có được cuộc sống như vậy. Khi đó, nếu nói về giàu sang, có thể tôi không bằng người khác nhưng để có được cuộc sống đủ đầy như vậy, tôi đã phải phấn đấu rất nhiều.
Cuộc sống và công việc của tôi sau khi kết hôn với ông Morris không có nhiều thay đổi. Tôi vẫn tiếp tục sự nghiệp của riêng mình. Tôi rất thích đầu tư bất động sản và chuyên về thiết kế. Mọi thứ trong nhà đều do tôi thiết kế và sắp xếp. Vì đam mê nên tôi dành nhiều thời gian cho công việc.
Với kinh nghiệm kinh doanh, tại sao chị lại chọn tiếp tục sự nghiệp riêng mà không chung tay giúp đỡ phát triển tập đoàn cùng chồng?
Cả hai chúng tôi đều bướng bỉnh, trước đây đều cùng nhau làm “sếp” (sếp – PV), khi quen nhau thì biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi không thích làm việc chung như vậy mà lựa chọn theo sở thích, thế mạnh của mình và đứng đằng sau, hỗ trợ chồng.
Tập đoàn của chồng tôi có những công ty rất lâu đời. Mọi thứ đều ổn, vận hành và hoạt động rất ổn định và nghiêm túc. Vì vậy, tôi giúp đỡ các vấn đề như ngoại giao, mua thêm công ty… để thực hiện ước mơ của chồng là mua các công ty cùng ngành ở Mỹ và biến công ty đó thành tập đoàn lớn nhất nước Mỹ. Mỹ.
Có lần bạn nói: “Tôi nghĩ chồng tôi thật may mắn khi cưới được tôi”, điều gì khiến bạn tự tin chia sẻ như vậy?
Tôi tự tin vì tôi biết mình đang làm gì và phải làm gì. Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, chồng tôi có 7 công ty trên khắp thế giới. Sau khi chung sống, chúng tôi hiện có hơn 30 công ty. Tôi nghĩ thành quả đó là do sự nỗ lực của tôi.
Vợ chồng tôi ở bên nhau hơn 20 năm, tôi biết chồng mình có hạnh phúc hay không. Thực ra, để một người đàn ông thành công, người phụ nữ đứng sau anh ta rất quan trọng. Trong cuộc sống, tôi luôn cố gắng lo liệu mọi việc trong gia đình từ việc nhà đến con cái để anh yên tâm, không phải lo lắng bất cứ điều gì mà tập trung 100% trí tuệ vào công việc. Tôi cảm thấy mình làm việc chăm chỉ hơn người khác gấp 100 lần nên tôi tin chắc rằng sự phát triển của chồng có sự đóng góp của tôi.
Và cho đến thời điểm này, vợ chồng tôi vẫn làm việc không ngừng nghỉ hàng ngày, có ngày chỉ ngủ được 4-5 tiếng dù ông đã đến tuổi nghỉ hưu, trên 70.
Điều gì ở người chồng hiện tại khiến bạn muốn kết hôn sau khi chia tay?
Chồng tôi là người rất chu đáo và chăm sóc vợ rất chu đáo. Anh biết tôi thích gì, muốn gì và luôn biết cách làm tôi vui từ những việc đơn giản như mua cho tôi giày, dép, túi xách… Hơn nữa, anh còn rất tỉ mỉ và rất tình cảm. Khi ở bên anh, tôi luôn cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ. Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu đích thực và trở thành một nửa đặc biệt của nhau.
Để đồng hành cùng người đàn ông thành đạt như vậy, chị học tập và nâng cấp bản thân như thế nào?
Tôi cảm thấy mình học được rất nhiều điều từ chồng. Bản thân tôi có tính kiên nhẫn và siêng năng nhưng vẫn thiếu một chút tính quyết đoán. Chồng tôi chính là người giúp tôi lấp đầy khoảng trống đó. Thời gian đầu, sự quyết đoán, dứt khoát của chồng trong mọi việc khiến tôi có đôi chút áp lực. Tuy nhiên, sau này khi trải qua nhiều chuyện, tôi mới hiểu tại sao anh lại thành công.
Chồng tôi không bao giờ trì hoãn việc gì, luôn ngay lập tức. Sau này, khi chúng tôi sống chung, tôi càng tin chắc hơn vào những gì mình nhìn thấy và cảm nhận. Tôi tin rằng những điều đó đã giúp anh ấy thành công.
Tuy nhiên, không ai là hoàn hảo. Chồng tôi cũng có nhiều lời anh học được từ vợ. Mỗi người đều có những thế mạnh và tài năng riêng, khi bổ sung cho nhau thì chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và giúp sự nghiệp của cả hai trở nên thành công và rực rỡ hơn.
Nhiều người cho rằng Mimi Morris có được cuộc sống xa hoa như hiện tại nhờ cưới được chồng tỷ phú. Bạn phản ứng thế nào với họ?
Tôi nghĩ ở đời này, gặp được người tốt là cơ hội ông trời ban tặng, nhưng nắm bắt được hay không là do bạn chứ không phải do may mắn. Cá nhân tôi cho rằng cái gì cũng có cái giá của nó và bạn phải cố gắng đánh đổi để có được nó.
Bạn có nghĩ việc gặp được ông Morris là điều may mắn không?
Không, tôi không tin vào may mắn. Tôi đã gặp được người chồng hiện tại của mình và có được cuộc sống như hiện tại vì cả hai chúng tôi đều đã rất cố gắng. Tất cả chúng ta đều trân trọng và trân trọng mối quan hệ này.
Người ta thường chỉ nhìn thấy bề nổi, nhìn mọi thứ bên ngoài mà hiếm khi nhìn thấy những mặt tối, những góc khuất. Cũng giống như sự thành công của một người, tôi tin rằng thành công đó là nhờ trí thông minh, sự siêng năng, kiên nhẫn và chăm chỉ của mỗi người. Thế nên tôi mới nói cái gì cũng có giá của nó. Điều này thật khó giải thích nhưng đừng nghĩ người ta thành công là nhờ may mắn.
Mọi người sinh ra đều giống nhau, nhưng có người thành công, có người không. Đó là vì tôi. Không có gì trong cuộc sống này là dễ dàng hay đơn giản. Để có được như ngày hôm nay, vợ chồng tôi đã phải trả cái giá cao hơn người khác hàng trăm lần.
Không phải ai sinh ra cũng giàu có. Tôi đến Mỹ tay trắng, chồng tôi phải lớn lên tự lập thay vì dựa dẫm vào gia đình. Chồng tôi kể rằng năm 14 tuổi, anh ấy đã gia nhập công ty của bố. Công việc đầu tiên của anh là dọn dẹp nhà vệ sinh cho đến năm 18 tuổi. Sau 4 năm gian khổ như vậy, chồng tôi đã chính thức được nhận vào làm và được trả lương 1-2 USD/giờ. Đây là điều ít người chấp nhận làm nhưng chồng tôi đã làm được. Ngay cả khi đạt được một số thành công nhất định, anh ấy vẫn làm việc chăm chỉ hơn những người khác gấp trăm lần.
Cô ấy nói cái gì cũng có giá của nó. Bạn đã đánh đổi điều gì trong cuộc hôn nhân này?
Tất nhiên là rất nhiều. Cuộc sống này không đơn giản như tôi nghĩ. Không có tiền sẽ mang lại hạnh phúc, tiền không phải là tất cả. Khi yêu nhau, cả hai chúng tôi đều có gia đình riêng. Không chỉ vậy, sự khác biệt về văn hóa, màu da cũng là rào cản. Một khi đã hòa giải được điều đó, cả hai càng có thêm áp lực phải làm sao đến được với nhau để mọi người xung quanh, từ gia đình đến con cái đều hài lòng.
Con đường tôi đã đi còn dài và gian khổ. Nó đầy đinh và tôi phải giẫm lên mới có thể đi qua được. Tôi nghĩ không có gì mà không có giá của nó. Cuộc đời này không ai trải thảm đỏ cho bạn, bạn phải trải qua một cuộc hành trình. Nếu con đường đó dễ dàng thì ai cũng có thể thành công và trở thành tỷ phú.
Nhìn lại, tôi tự hỏi làm sao mình có thể làm được điều đó và cảm thấy mình đã vượt qua con đường đó một cách ngoạn mục. Tuy nhiên, đôi khi tôi cũng cảm thấy thích thú vì nhờ những điều đó mà tôi trưởng thành và cứng rắn hơn.
Khoảng cách tuổi tác và sự khác biệt giữa văn hóa phương Tây và châu Á có gây ra vấn đề trong cuộc sống hôn nhân của bạn không?
Không có vấn đề gì nhưng có nhiều ý kiến bất đồng. Khi tôi đến Mỹ, tôi 29 tuổi. Dòng máu Việt chảy trong huyết quản và tôi chịu ảnh hưởng rất lớn từ cha mẹ, những người sinh ra và lớn lên ở Huế. Bố mẹ tôi luôn dạy con gái phải chăm lo cho gia đình, chồng con. Phải lo cho chồng con trước rồi mới làm việc khác.
Hàng ngày, tôi luôn dừng công việc trước khi chồng về nhà, chuẩn bị mọi thứ chu đáo để đón anh và các con. Ngoài đàn ông, họ phải làm rất nhiều việc, với mong muốn kiếm tiền về nhà và mang lại cho vợ con một cuộc sống viên mãn. Anh ấy đi ra ngoài và gặp rất nhiều người, gặp rất nhiều thứ, vì vậy tôi thực sự muốn nhà là nơi anh ấy muốn đến. Một nơi bình yên, khi trở về, bạn cảm thấy nhẹ nhõm và nhẹ nhõm.
Tôi đã làm nhiều điều để thay đổi chồng kể từ khi chúng tôi bắt đầu chung sống. Nhưng cũng có nhiều điều tôi phải chấp nhận và thay đổi bản thân để có được sự hòa hợp. Có những giai đoạn chúng tôi suốt ngày tranh cãi nhưng cuối cùng cả hai đều thay đổi. Tôi tự đặt ra “quy tắc” cho riêng mình trong gia đình: Nếu không thay đổi được chồng con thì tôi có thể tự mình thay đổi.
Đó có phải là bí quyết giúp bạn giữ lửa trong hôn nhân và có cuộc sống viên mãn?
Tôi nghĩ điều quan trọng nhất để duy trì hạnh phúc gia đình… chính là bữa ăn. Tôi luôn muốn, thậm chí ép cả nhà ăn tối cùng nhau. Người đàn ông dù làm công việc gì thì cuối ngày cũng mong muốn được về nhà để tận hưởng hạnh phúc gia đình. Vì vậy tôi nghĩ rằng phụ nữ dù không giỏi thì cũng nên biết và học nấu ăn. “Tình yêu đi qua dạ dày” nên bữa cơm gia đình rất quan trọng, nó gắn kết các thành viên lại với nhau.
Rõ ràng vợ chồng tôi có thể thuê người đi làm hoặc đi ăn ngoài nhưng tôi không thích điều đó. Tôi nghĩ mỗi bữa ăn tôi nấu cho chồng sẽ ý nghĩa và giá trị hơn. Chồng tôi cũng thích cảm giác thoải mái khi mặc đồ ngủ và nếm thử những món ăn tôi nấu. Dù rất đam mê nhưng anh ấy cũng không yêu cầu tôi làm điều đó. Tôi chỉ làm điều đó vì tôi thích và anh ấy cũng vui vì điều đó.
Bên cạnh những bữa ăn, đôi khi cách để giữ lửa gia đình là hình ảnh mình xinh đẹp, gợi cảm. Có câu nói đàn ông yêu bằng mắt nên tôi vẫn cố gắng giữ hình ảnh của mình thật đẹp trong mắt bạn đời. Tôi cho chồng xem hai hình ảnh của mình: người vợ đảm trách trong gia đình và nữ hoàng bên ngoài. Khi tôi chuẩn bị chu đáo cho mình, chồng tôi lại vui và càng yêu tôi hơn.
Và nếu nói về tiền bạc thì thực sự, tiền không phải là tất cả, cũng không phải là thứ duy nhất mang lại hạnh phúc về đêm. Người giàu hay người nghèo chỉ ăn 3 bữa một ngày và ngủ 1 đêm. Có thể người giàu làm việc nhiều hơn gấp 100 lần. Vì vậy tôi nghĩ cách mọi người quan tâm và hiểu nhau là quan trọng.
Bạn thích được gọi là tỷ phú Mimi Morris hay vợ của tỷ phú Don Morris?
Tôi ghét mọi người gọi tôi là tỷ phú Morris vì tôi nghĩ mọi người vượt trội không phải vì tiền mà vì cách cư xử của họ. Không phải ai có nhiều tiền hơn cũng sang trọng hơn.
Tôi muốn tự lập, tôi muốn trở thành tỷ phú của chính mình hơn là làm vợ của một doanh nhân hay tỷ phú. Thành công ngày nay đến từ cả hai phía. Nếu chồng tôi không có tôi là chỗ dựa vững chắc thì chắc chắn anh ấy sẽ không có được ngày hôm nay. Dù là một doanh nhân giỏi nhưng chồng tôi lại không giỏi mọi thứ. Anh ấy rất thẳng thắn, tốt bụng nhưng quá thẳng thắn. Trong kinh doanh, đây không phải là yếu tố tốt cho sự nghiệp của bạn.
Trong khi đó, tôi lại là người sâu sắc hơn, khéo léo hơn. Hoặc có thể vì tôi là người châu Á nên tôi có thể hiểu người khác tốt hơn. Nhờ đó, tôi là người cân bằng, giúp đỡ chồng trong ngoại giao và hỗ trợ công việc cho anh.
“Sắc đẹp là món quà thượng đế ban tặng cho phụ nữ”, bạn nghĩ sao về câu nói đó?
Tôi nghĩ vẻ đẹp chỉ là một phần thôi. Nếu một người yêu bạn chỉ vì vẻ đẹp của bạn thì tình yêu đó sẽ không bền lâu. Bởi không ai có thể đẹp mãi, vẻ đẹp một ngày nào đó cũng sẽ phai nhạt. Giống như bây giờ tôi đã ngoài 50 rồi, nếu chồng tôi yêu tôi vì vẻ đẹp của tôi thì anh ấy có thể tìm được nhiều người đẹp hơn ngoài kia nhưng anh ấy đã chọn tôi.
Tôi cũng chia sẻ điều này với con trai khi nói về tiêu chí chọn bạn gái. Tôi nói mẹ tôi không cần cô gái đó nhà giàu, làm luật sư hay bác sĩ. Tôi chỉ cần cô ấy là một người phụ nữ giản dị nhưng có tâm hồn, biết yêu thương, quý trọng, chăm sóc con cái và đặt gia đình lên hàng đầu. Đó là điều mẹ mong muốn nhất.
Đối với tôi, chỉ có tình yêu xuất phát từ tâm hồn mới tồn tại được.
Cảm ơn vì đã chia sẻ!