“Nhật ký trả nợ” của cô gái 28 tuổi tên Tiểu Phúc khiến cư dân mạng Trung Quốc choáng váng và đang trở thành tâm điểm bàn tán trên nhiều diễn đàn. Cô nghiện cào vé số đến mức chỉ trong 3 tháng – từ tháng 8 đến tháng 10 năm 2023 – cô đã nợ 250 nghìn nhân dân tệ (khoảng 840 triệu đồng).
Ngoài việc vay 60 nghìn nhân dân tệ từ bạn bè, cô còn nợ nhiều nền tảng trực tuyến và ngân hàng.
Tiểu Phúc chia sẻ, cô biết mình nghiện vé số nhưng không thể thoát khỏi ước mơ “làm giàu chỉ sau một đêm”. Nhận ra lòng tham và sai lầm của mình, cô không thể ngừng vay tiền để mua vé số.
Nghiện xổ số, Tiểu Phúc lâm vào cảnh nợ nần. Cô ấy đang cố gắng làm việc để trả nó về phía trước.
Hiện tại, Tiểu Phúc làm việc bán thời gian để trả nợ. Cô đã xóa gần như toàn bộ ảnh “cào số” khỏi album điện thoại di động của mình. “Chỉ sau khi thức dậy tôi mới nhận ra cái giá phải trả cao đến mức nào. Tôi mong không ai đi theo con đường giống tôi” – Tiêu Phúc nói.
Tôi nợ rất nhiều tiền vì nghiện cào vé số
Tiêu Phúc viết trong Nhật ký trả nợ : “Tháng 8 năm nay, tôi gặp một người bạn thỉnh thoảng mua 2 tờ vé số cho vui. Anh ấy bảo tôi thử nên tôi cào tấm vé cào đầu tiên trong đời. Anh ấy không nghiện. Anh ấy cũng không hướng dẫn tôi cách cào vé số, sau đó anh ấy rời Tây An và chúng tôi không còn liên lạc nữa.
Lần đầu tiên tôi không mua nhiều, chỉ hai ba vé để thử vận may. Sau đó tôi cào thêm, hết bộ vé này đến bộ vé khác, mỗi bộ giá trung bình từ 20 đến 30 nhân dân tệ.
Chi phí xổ số của tôi dao động từ vài trăm đến 5.000 nhân dân tệ một ngày, sau đó lên đến hàng chục nghìn. Tôi không biết cơn nghiện bắt đầu từ khi nào, nhưng tôi không thể ngừng cào vé số.
Tôi chưa đếm được số tờ giấy tối đa tôi có thể cào trong một ngày. Trong trí nhớ của tôi, có khi sau khi cào xong, một núi giấy vụn chất thành đống dưới chân, cô lao công đứng cạnh dọn dẹp”.
Chi rất nhiều tiền để mua vé số, cô gái chỉ trúng được tấm vé trị giá 1.000 nhân dân tệ.
Mỗi chiều, Tiểu Phúc lại đến chỗ bán vé số và say mê cào từ chiều đến tối. Cô gãi nhiều đến nỗi ngón cái chuyển sang màu đen và ngón trỏ trở nên chai sạn.
Khoản nợ của Tiểu Phúc tăng cao khi cô mua vé số qua máy xổ số chấp nhận thanh toán bằng thẻ tín dụng. Việc sử dụng thẻ khiến cô bớt nhạy cảm hơn với việc phải tiêu tiền. Phải đến tháng 9, Tiểu Phúc mới phát hiện mình nợ ngân hàng 60 nghìn tệ (gần 200 triệu đồng).
Sở hữu số tiền lớn như vậy chỉ trong vòng 1 tháng, cô gái nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng. Tiểu Phúc phải vay bạn bè 60 nghìn tệ để trả nợ thẻ tín dụng.
“Nhưng tôi chưa sẵn sàng dừng lại ở đó. Tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền và cào nhiều lần để giành được giải thưởng lớn. Tôi luôn tự hỏi liệu mình có thể lấy lại được số tiền nào với lần tiếp theo không… Khoảnh khắc đó tôi biết mình đã nghiện”, cô chia sẻ.
Cũng chính nhờ cào vé số mà Bảo Phúc nhận ra có rất nhiều nền tảng có thể cho vay tiền. Cô tiếp tục “cố ăn xôi” cho đến tháng 10 thì nhận ra mình không thể tiếp tục. “Tôi bắt đầu tính toán. Tính cả số tiền 60.000 nhân dân tệ trước đây tôi nợ anh, tôi nợ tổng cộng là 250.000 nhân dân tệ”, Tiểu Phúc chia sẻ.
Lập kế hoạch trả nợ
Nhật ký trả nợ của Tiêu Phúc viết: “Tôi bỏ học từ rất sớm và bắt đầu đi làm từ khi còn là thiếu niên. Trong những năm đầu ở Bắc Kinh, tôi làm đủ mọi công việc, chịu đựng gian khổ nhưng cũng dành dụm được một khoản tiền nhỏ để tiết kiệm. Sống một mình khá tự do nhưng cũng có chút cô đơn, tôi luôn có cảm giác như mình đang lang thang.
Năm nay tôi 28 tuổi, tôi cảm thấy mình không còn trẻ nữa. Khi nhìn những người xung quanh tôi có nhà, xe, cuộc sống rất ổn định, nếu nói tôi không ghen tị với họ thì sẽ là nói dối. Bản thân tôi đến từ Tây An và tôi nghĩ sẽ rất tốt nếu định cư ở Tây An. Nếu tôi có nhiều tiền hơn, tôi sẽ mua một căn nhà nhỏ và ổn định cuộc sống.
Tiểu Phúc chia sẻ câu chuyện nghiện xổ số của mình để nhiều người khác không mắc phải sai lầm như cô.
Sau khi trở về Tây An, tôi không có công việc ổn định. Tôi dùng số tiền tiết kiệm được để mở quán rượu cùng bạn bè. Số tiền đầu tư không nhiều và tôi cũng chưa kiếm được đồng nào từ quán rượu. Về cơ bản, tôi không kiếm được tiền.
Tôi không thân thiết với gia đình mình. Tôi bị ghẻ lạnh từ khi còn nhỏ và không liên lạc với họ trong nhiều năm. Một mình tôi gánh hết nợ nần. Kế hoạch hiện tại của tôi là trước tiên sẽ trả hết một số nền tảng và ngân hàng, sau đó trả hết các khoản vay từ bạn bè.
Vào giữa tháng 10, tôi tìm được việc làm. Tôi không có trình độ học vấn cao nên khi tìm việc tôi không dám suy nghĩ nhiều và không có nhiều lựa chọn. Tôi chỉ mong tìm được việc làm ở Tây An càng sớm càng tốt và kiếm tiền trả nợ.
Mức lương của công việc này không cao, khoảng 5.000 nhân dân tệ sau khi trở thành nhân viên chính thức. Tuy nhiên, mỗi ca không dài nên tôi vẫn có thể làm việc bán thời gian.
Tôi đang trả nợ hàng tháng. Tôi sắp xếp thứ tự các sàn mình vay tiền, nền tảng nào cần thanh toán gấp trước thì thanh toán”.
Dù vay tới 250.000 tệ để mua vé số nhưng trong những tháng “nghiện” đó, Tiêu Phúc chỉ trúng được 1 vé, nhận được 1.000 tệ (gần 3,4 triệu đồng).
Gia An (Nguồn: 163)