Vào thời cổ đại, những vấn đề tang lễ này phức tạp hơn nhiều so với bây giờ. Vậy ý nghĩa của câu nói cũ này là gì?
Mưa rơi trên mộ cuộc đời phú quý
Vào thời cổ đại, con người tin rằng tuyết và mưa là sự sáng tạo của thiên nhiên, là tinh hoa của mọi sinh vật trên trái đất. Nó có thể nuôi dưỡng và đem lại sự sống cho mọi vật thể, là nền tảng cho sự tồn tại và sinh sôi của vạn vật.
Khi tuyết hoặc mưa rơi xuống mộ, nó mang lại sự sống mới và người đã khuất sẽ bảo vệ con cháu thành công và thịnh vượng. Hiện tượng này được coi là một điềm lành, một tín hiệu may mắn cho gia đình đã chôn cất người quá cố.
Theo quan niệm của người xưa, nếu sau đám tang trời đổ mưa, hạt mưa rơi xuống mộ thì được coi là những giọt nước mắt cảm động từ trên trời rơi xuống. Thần sẽ che chở cho gia đình người đã khuất, mang đến nhiều may mắn, hạnh phúc, phú quý và thịnh vượng.
Mưa rơi trên quan tài nghèo muôn thuở
Trước đây, người dân chỉ biết sau cơn mưa, đường đất trở nên lầy lội, di chuyển khó khăn. Khi trời mưa, việc di chuyển quan tài trở nên khó khăn nên người xưa cho rằng đây là điềm báo xui xẻo. Họ cũng tin rằng, nếu trong quá trình di chuyển đồ tang mà gặp trời mưa thì quan tài sẽ bị nước mưa làm ướt, cuộc sống sau này của gia đình sẽ gặp cảnh bần hàn, xui xẻo.
Một nguyên nhân khác khiến người xưa nói “Mưa rơi trên quan tài vĩnh nghèo” cũng là bởi vì trong quá trình mai táng thường có thời gian để tang không chính thức. Nếu trời mưa trước khi quan tài được chôn cất, điều này càng ảnh hưởng đến quá trình chôn cất. Khi tang lễ chưa hoàn thành, cơ thể của người chết không được yên bình và thanh thản. Vì vậy, dân gian cho rằng mưa rơi xuống quan tài là điềm gở, xui xẻo cho gia đình có tang.
Theo quan niệm của người xưa, trời mưa trong đám tang được coi là không may mắn. Ngược lại, khi đám tang kết thúc và trời mưa, đó được coi là một dấu hiệu may mắn. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, chuyện nắng mưa trong đám tang không còn được coi trọng.
Mưa hay nắng, tốt hay xấu, chẳng ai còn tâm trí đâu mà nghĩ đến. Chỉ chuyên tâm tổ chức một tang lễ trọn vẹn cho người đã khuất, đưa họ đi hết một chặng đường cuối cùng, thì mới an tâm và vơi bớt nỗi buồn.