Cổ nhân có câu: “Nam nhân trọng thời, nữ nhân coi trọng dung mạo”. Thư sinh vì người khác mà mất mạng, nữ tử vì người mình yêu mà chú trọng ngoại hình.
Có những từ khác cũng gây hiểu lầm như câu: “Đàn ông nhìn eo, đàn bà nhìn bàn chân”. Eo và chân có thể được coi là cửa sổ để nhìn thấy bản chất bên trong của một người.
Đàn ông nhìn vào eo
Thành ngữ thường đến từ kinh nghiệm trong cuộc sống. Thời cổ đại, con người sống trong một xã hội nông nghiệp giản đơn, sản xuất nông nghiệp chủ yếu phụ thuộc vào điều kiện thời tiết và sức lao động của nông dân, với nếp sống phổ biến “thắt lưng buộc bụng”.
Từ lâu xã hội luôn tồn tại khoảng cách giàu nghèo, người nghèo phải nỗ lực cải thiện hoàn cảnh và có vòng eo thon gọn. Vậy quý tộc làm thế nào để thể hiện đẳng cấp qua vòng eo thon?
Người xưa cho rằng thắt lưng màu vàng và màu tím là biểu hiện của đẳng cấp. Trong tác phẩm “Vịnh ngọc đại tân” có câu: “Yêu bạch ngọc chi hoàn” – nghĩa là vòng ngọc trắng ở thắt lưng.
Vào thời cổ đại, các quý tộc thường đeo những chiếc vòng ngọc bích quanh eo. Trong “Ly thư” có viết: “Vương tử xưa nay ngọc đều có, quân tử không giống, ngọc bất ly thân”. “Ngày xưa ai cũng đeo ngọc, đó là vật bất ly thân”.
Và “Người quân tử đức như ngọc”. Người xưa đeo trang sức bằng đá quý không phải để khoe giàu sang, cũng không phải để làm đẹp cho bản thân mà vì “đức của người quân tử được ví như ngọc quý”.
Đại đức của người quân tử từ xưa đã được so sánh với ngọc vì tính ấm êm của nó gắn liền với đức Nhân; bản chất tròn trịa và chắc chắn của ngọc chỉ có thể so sánh với Trí tuệ; có góc cạnh nhưng không hại người, gắn liền với Chính nghĩa;
Sau khi được chế tác thành một món đồ trang sức, ngọc bích cung kính và được so sánh với sự lịch sự; khi bạn gõ nhẹ vào ngọc, bạn có thể nghe thấy âm thanh trong trẻo và vang xa, được so sánh với sự êm dịu nhẹ nhàng của âm nhạc; không che giấu ưu điểm và không bóc mẽ nhược điểm.
Sự lấp lánh rực rỡ của mặt trước và mặt sau của ngọc bích như biểu tượng cho sự đáng tin cậy và tự tin của người đàn ông cao quý; trong châu báu có ánh sáng trắng như hoa hồng, ví như nối với tinh hoa của trời; và nguồn ngọc từ núi rừng xanh tươi như tinh túy của đất được chắt lọc qua quá trình này.
Đây là những phẩm chất tao nhã và tuyệt vời của ngọc bích, và đó là lý do tại sao quý ông lại coi trọng ngọc bích đến vậy. Ngọc có nghĩa là phẩm giá, vẻ đẹp, đức hạnh và trí tuệ. Việc nam giới đeo vòng ngọc trai bên hông không chỉ là biểu hiện cho vẻ bề ngoài mà còn là sự khẳng định phẩm hạnh của bản thân.
Người xưa có câu: “Hãy đeo thắt lưng màu tía”. Vào thời nhà Đường, màu đỏ là màu dành riêng cho các quan từ cấp 5 trở lên, trong khi màu tím là màu của quan chức cấp 3 trở lên và cấp 3 của tể tướng.
Nhiều người được thăng chức sẽ đeo vòng tay hoặc con dấu bằng vàng hoặc ngọc trên eo, đây là biểu tượng cho địa vị xã hội của họ. Ngọc trai và con dấu ở thắt lưng là nguồn gốc của câu nói “Đàn ông nhìn vào thắt lưng”.
người phụ nữ nhìn vào bàn chân
Nhắc đến phụ nữ nhìn vào đôi bàn chân, nhiều người thường nghĩ ngay đến cụm từ “Kim Liên tam muội”, ám chỉ đôi gót sen ba tấc hay “tiểu bàn chân” – bàn chân càng nhỏ càng quý. Tuy nhiên, khái niệm này đã thay đổi qua các giai đoạn lịch sử.
Vào thời Tống, cuối nhà Thanh và đầu Trung Hoa Dân Quốc, việc trói chân cũng là một phong tục tương tự. Gót sen ba tấc là nét đặc trưng riêng của phụ nữ Trung Quốc thời phong kiến, ngoài tượng trưng cho sự cao quý, buộc chân còn ẩn chứa nhiều bí mật.
Có nhiều giả thuyết về nguồn gốc của tục bó chân này, một trong số đó có liên quan đến một phi tần của Hoàng đế nhà Thanh – Triệu Phi Yến. Cô thường quấn lụa quanh chân và nhảy múa. Đôi chân của cô rất nhỏ, khi múa đôi chân trở nên uyển chuyển và thân hình nhẹ nhàng. Thành Hoàng sai các phi tần khác làm theo, dùng lụa nhỏ trói chân họ lại. Từ đó, câu “Kim Liên tam can” (gót sen ba tấc) ra đời.
Người xưa coi phụ nữ là “nội công” hay “đức hạnh”, họ quan tâm đến đàn ông bên ngoài. Sau đó, kích thước bàn chân được sử dụng để phân biệt vẻ đẹp và giá trị xã hội.
Gót sen vàng, gót sen bạc và gót sen sắt được chia theo kích thước bàn chân thành ba tấc, bốn tấc và năm tấc. Gót sen vàng mà chúng ta thường gọi là gót sen ba tấc.
Dù sau này có nhiều giả thuyết khác được đưa ra nhưng có một điểm không thể không nhắc đến đó là tục bó chân 3 chân bắt nguồn từ tầng lớp thượng lưu trong xã hội phong kiến Trung Quốc cổ đại, sau đó trở thành một phong tục phổ biến. của phụ nữ thuộc mọi tầng lớp xã hội. Điều này dần dần khiến những người phụ nữ không bó chân trở nên thấp kém trong xã hội phong kiến.
Người xưa quan niệm rằng, bàn chân nhỏ sẽ khiến phụ nữ trông uyển chuyển và quý phái hơn. Những bước đi nhẹ nhàng thêm phần hấp dẫn. Tuy nhiên, điều đó dần trở thành thước đo đức hạnh của các cô gái. Thế là câu nói “Phụ nữ xem chân” ra đời.
Kết thúc
Xã hội không ngừng thay đổi, nhưng dù thay đổi thế nào thì một gia đình trọn vẹn cũng cần sự cố gắng của cả nam và nữ, không ai chỉ có thể đòi hỏi người khác mà không mang lại gì cho mình. gia đình thì gia đình mới hạnh phúc.