Nhân tướng học cho rằng bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cũng có thể nói lên phần nào vận mệnh của một người.
Cổ nhân có câu: “Qua khuôn mặt có thể biết được phần nào số phận của một người. Đầu nhỏ, chân to, cả đời lận đận”. Theo đó, sau khi một người sinh ra, thân thể và tướng mạo của họ có quan hệ mật thiết với sinh mệnh. Mọi thứ họ trải qua trong cuộc sống đều có thể được nhìn thấy từ một số đặc điểm bên ngoài. Ví dụ, những người thường xuyên làm công việc đồng áng phải có bàn tay thô ráp, da ngăm đen, trong khi những người học ở nhà có bàn tay thon thả, da trắng.
Theo người xưa, nếu tướng đầu nhỏ thì sẽ phải chịu cảnh phiêu bạt, cả đời vất vả, không thể nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống. Nếu đầu quá nhỏ sẽ khiến khuôn mặt hốc hác, kém thu hút và làm việc gì cũng không vừa ý. Người này cho dù thông minh, cũng là thủ đoạn xảo quyệt, tư duy vặn vẹo, thâm độc. Kiểu người này sẽ khiến những người xung quanh khó chịu.
Vì vậy, so với đầu nhỏ, người xưa ưa thích người đầu to. Bởi họ tin rằng, người đầu to sẽ gặp nhiều may mắn và năng lực mạnh mẽ hơn, còn người đầu nhỏ sẽ phải chịu số phận nghiệt ngã, khổ cực đủ đường.
Mặt khác, thời xưa ai cũng thích bàn chân nhỏ nhắn, ngón chân tròn đầy, da dẻ mềm mại. Điều này có nghĩa là bàn chân nhỏ tượng trưng cho việc được sinh ra trong một gia đình giàu có và quý tộc, cuộc sống không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.
Người có bàn chân to chứng tỏ họ thường xuyên phải ra ngoài, đi bộ, làm ruộng, chạy nhảy liên tục khiến bàn chân to và dài ra. Vì vậy, họ cho rằng người có bàn chân to và dài đồng nghĩa với việc cuộc đời không được như ý, gia đình nghèo khó, điều kiện sống không tốt, số phận lận đận, làm việc gì cũng vất vả.
Tóm lại: Người xưa nói nhiều về tướng mạo, trong đó cũng có phần đúng. Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, con người hình dáng bên ngoài cũng thay đổi, khuôn mặt không phải lúc nào cũng đúng. Điều quan trọng hơn ngoại hình là khí chất tổng thể của một người, lòng tốt và sự chân thành của họ được đánh giá cao nhất.