Là vợ chồng, Bích kiên quyết không cho Thành ngồi xe lăn. Thay vào đó, cô cõng anh và tình nguyện làm đôi chân cho chồng.
Đoạn clip ngắn ghi lại cảnh chị Chu Thị Bích (quê Tuyên Quang) cõng chồng là anh Dương Cao Thành (33 tuổi, quê Vĩnh Phúc) trong ngày hạnh phúc mới đây đã thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng.
Đoạn clip sau khi được đăng tải lên mạng xã hội đã thu hút hơn 2 triệu lượt xem, chia sẻ kèm theo nhiều lời chúc ý nghĩa. Nhiều người bày tỏ sự ngưỡng mộ trước tình cảm của vợ chồng anh Thanh.
Khi anh Bích bế trở lại bàn tiệc, người này đã vô tình quay phim và quay lại toàn bộ sự việc. Khi xem lại, thấy cảnh tượng ý nghĩa, anh Thanh quyết định chia sẻ lên mạng xã hội.
Thành kể: “Không chỉ trong ngày cưới cuối cùng, vợ tôi đã cưu mang tôi suốt 8 năm qua. Từ khi thành vợ chồng, lúc nào cô ấy cũng bế tôi như vậy”.
Năm 13 tuổi, Thành bất ngờ bị tai nạn giao thông khiến đôi chân vĩnh viễn mất khả năng đi lại. Những năm đầu sau vụ tai nạn, anh sống trong cảm giác tội lỗi và buồn bã. Anh đau đớn khi thấy chúng vô tư chạy nhảy, vui đùa.
Không muốn con khổ, bố mẹ nói dối rằng lớn lên, đôi chân của con sẽ tự lành. Lời nói dối ấy chỉ thắp lên niềm hy vọng cho Thành cho đến khi cậu trưởng thành. Biết mình không thể tự đứng dậy và bước đi được nữa, Thanh lại thêm một lần đau khổ.
Nhưng thay vì vùi đầu vào sự tự ti, anh dần thích nghi và tìm cách tự chăm sóc bản thân. Năm 25 tuổi, sau một lần đi đò, anh gặp và yêu Bích, cô gái làm thợ sửa ống nước có nụ cười rất hiền.
Yêu người đàn ông chân thành, tình cảm, Bích bỏ qua mọi khiếm khuyết về ngoại hình, nhận lời yêu và nên duyên vợ chồng. Ngày về chung sống, bà kiên quyết không để ông Thành ngồi xe lăn. Thay vào đó, cô cõng anh và tình nguyện làm đôi chân cho chồng.
Anh Thành chia sẻ: “Có nhiều hội, nhóm từ thiện, mạnh thường quân tặng tôi chiếc xe lăn hiện đại, tiện nghi nhưng cháu Bích không đồng ý. Cô ấy kiên quyết rằng tôi sẽ không ngồi xe lăn.
Mẹ sợ tôi ngồi xe lăn, chân sẽ yếu không tự đi được. Cô ấy muốn tôi có thể tự đi lại một ngày nào đó. Từ đây cho đến ngày đó, cô ấy sẽ là đôi chân của tôi.”
Ước gì được cõng vợ một lần
Ban đầu, ông Thành cũng khó chấp nhận việc cháu Bích cõng. Anh cảm thấy tủi thân, buồn bã vô cùng. Anh luôn ám ảnh ý nghĩ mình là đàn ông mà không giúp được gì cho vợ con, để vợ cõng.
Biết chồng tủi thân, Bích nhiều lần khuyên nhủ, an ủi. Sau khi chồng chấp nhận để cô bế mọi lúc mọi nơi, Bích bắt đầu tập cho Thanh bế.
Vì chỉ nặng 43kg trong khi Thành nặng hơn 70kg nên Bích gặp nhiều khó khăn trong việc cõng chồng. Một lúc, cả hai ngã xuống đất. Dù cú ngã khiến đầu chảy máu nhưng chị Bích vẫn cố gắng đỡ chồng dậy và cõng đi tiếp.
Sau nhiều lần luyện tập, Bích đã tìm ra cách cõng chồng dễ dàng hơn. Cứ như vậy, hơn 8 năm, mỗi khi chồng cần di chuyển, chị lại trở thành đôi chân của anh. Cô chở anh đi bất cứ đâu với tâm trạng vui vẻ và hạnh phúc.
Anh Thanh tâm sự: “Trước đây, tôi rất tự ti và mặc cảm. Biết vậy, mẹ thường khuyên tôi đừng lo người khác chê cười. Điều này không xấu chút nào, miễn là tôi sống một cuộc sống vui vẻ, khỏe mạnh.
Tuy nhiên, mỗi lần được vợ cõng, tôi vừa tủi thân vừa sung sướng. Tôi mặc cảm vì là đàn ông mà lại để vợ cõng.
Nhưng tôi cũng hạnh phúc vì biết mình có một người vợ luôn yêu thương và hy sinh cho tôi suốt ngần ấy năm. Tôi chỉ ước một ngày nào đó được một lần cõng vợ về”.
Hiện anh Thành đang ở nhà trực nhật. Trong khi đó, bà Bích hàng ngày vẫn đi gánh cối, phụ hồ để kiếm thu nhập.
Biết vợ thương mình hết mực, anh Thanh vui vẻ nhận nhiệm vụ để vợ bế. Anh ấy không còn cần xe lăn nữa. Thậm chí, anh còn quay cảnh được vợ bế và gửi cho Bích kèm lời nhắn: “Cảm ơn em đã yêu anh”.
Theo Hà Nguyên (VietNamNet)