Hoàng đế cuối cùng không được tôn trọng
Trải qua cuộc đời của vị hoàng đế cuối cùng của nhà Thanh – Pu Yi có thể nói là gập ghềnh kể từ khi ông được sinh ra. Mới chập chững biết đi, Phổ Nghi đã được Từ Hi Thái hậu đưa vào cung. Phổ Nghi chưa kịp cảm nhận hơi ấm trong vòng tay mẹ thì hai mẹ con đã bị chia cắt không thương tiếc bởi tranh chấp quyền lực.
Người xưa có câu rất hay: “Mẹ như vàng bạc”. Nhưng Pu Yi, đứa trẻ đã xa mẹ từ nhỏ, bước vào cung cấm rộng lớn và lạnh lẽo, thật cô đơn!
Trong cung muốn sống như cá gặp nước thì tất nhiên phải có chỗ dựa vững chắc, Phổ Nghi chính là người thiếu yếu tố này nhất. Tuy nhiên, người trong cung, từ phi tần cho đến thái giám, cung nữ đều nhìn chàng bằng ánh mắt không dành cho Thiên tử, thậm chí còn chế giễu, giở trò đồi bại với chàng.
Một đứa trẻ phải chịu đựng sự cô đơn như vậy thường có sự “trưởng thành” từ rất sớm. Pu Yi nhìn thấy những thủ đoạn mà người khác làm với mình, nhưng anh ta chỉ có thể chịu đựng, không có sức mạnh để chống lại. Tuy mang danh hiệu Hoàng đế nhưng trên thực tế, cuộc sống của ông không hề thoải mái như một kẻ hầu người hạ.
Có lẽ vì chịu tác động lâu dài của môi trường phát triển như vậy nên Phổ Nghi dần hình thành một thói quen xấu mà người bình thường không tài nào hiểu nổi.
Thói quen khó hiểu của Pu Yi
Chúng ta đều biết rằng cách hoàng gia lớn lên và ăn uống trong cung điện khác với những người bình thường. Trẻ em trong các gia đình bình thường lớn lên bằng sữa mẹ, nhưng các Hoàng đế có vú em đặc biệt phụ trách.
Pu Yi, người đã rời bỏ mẹ ruột của mình từ khi còn nhỏ, cũng có một bảo mẫu nuôi nấng anh. Pu Yi rất phụ thuộc và phụ thuộc vào cô ấy.
Thông thường trẻ 2 tuổi là ăn dặm, sau đó nên tập cho trẻ ăn dặm dần dần. Nhưng Pu Yi, đã 9 tuổi, vẫn không thể cai sữa cho cô bảo mẫu.
Với tư cách là bảo mẫu hoàng gia, để Hoàng đế phát triển khỏe mạnh, cần phải tuân thủ một số quy định về chế độ ăn uống. Vào thời điểm đó, nhà Thanh quy định bảo mẫu phải ăn một cái đùi lợn mỗi ngày để tạo sữa tốt cho Pu Yi.
Ăn đi ăn lại một món tất nhiên rất ngán nhưng cô bảo mẫu cũng phải nghiến răng chịu đựng. Hơn nữa, việc một đứa trẻ lên 9 tuổi vẫn ngày ngày đòi sữa khiến cô rất ngại ngùng dù cô và Hoàng rất thân thiết.
Hàng ngày trước mỗi bữa ăn, Phổ Nghi đều xin sữa, kể cả trước mặt các cung nữ và thái giám hầu hạ bên cạnh.
Sự lập dị của Pu Yi đã trở thành chủ đề bàn tán hàng ngày của các cung nữ và hoạn quan. Nhưng dù người khác chế nhạo thế nào, Phổ Nghi vẫn không bỏ được thói quen này.
Người bảo mẫu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tránh sự bối rối này. Bà may cho mình một chiếc áo choàng rất rộng, để mỗi khi Pù Nghi đòi uống sữa trước bữa ăn, bà lại vén áo lên ôm Pù Nghi vào lòng, tránh sự phản đối của người ngoài có mặt.
Nhưng Pu Yi ngày càng phụ thuộc vào bảo mẫu. Bởi vì mỗi khi chui vào trong áo choàng, anh đều cảm thấy ấm áp, nhất là vào mùa đông.
Cảnh tượng này càng khiến các cung nữ, thái giám trở nên nực cười, thậm chí đến tai các phi tần trong hậu cung. Họ cảm thấy thói quen của Pu Yi đã xúc phạm đến uy nghiêm của hoàng gia nên đã tìm cớ đuổi bảo mẫu ra khỏi cung. Lúc này, Pu Yi buộc phải cai sữa.
Sự thật về tính cách lập dị được tiết lộ trong hồi ký
Người trong cung chưa bao giờ kính trọng Phổ Nghi đế, đương nhiên cũng không chủ động quan tâm tại sao Phổ Nghi lại có thói quen này.
Mãi cho đến khi Pu Yi viết cuốn sách “Nửa đầu đời tôi” vào những năm cuối đời, anh mới thực sự nói ra nỗi lòng của mình.
Từ cuốn sách của mình, hậu duệ cuối cùng cảm nhận sâu sắc nỗi cô đơn trong lòng Phổ Nghi. Anh cho biết, do bị đưa vào giữa chốn thâm cung rộng lớn, sống cùng người lạ từ nhỏ nên chưa từng cảm nhận được hơi ấm của người thân nên luôn khao khát được che chở, yêu thương. yêu. Cuối cùng, anh chỉ có thể biết được điều này từ người bảo mẫu đã đi cùng anh nhiều năm như vậy.
Phải nói bảo mẫu giống như cọng rơm cứu mạng duy nhất và là niềm an ủi tinh thần của Phổ Nghi. Bởi chỉ khi nằm trong vòng tay mẹ, Phổ Nghi mới cảm nhận được sự tồn tại ấm áp ngắn ngủi giữa người với người, bấu víu vào chỗ dựa duy nhất. Nhưng trong mắt người khác, đó là một thói xấu, một điều đáng xấu hổ.
Vì vậy, ở một khía cạnh nào đó, Phổ Nghi thực sự là một vị Hoàng đế đáng thương đáng được cảm thông.
Nguồn: Sohu