Từ xa xưa đã có câu nói: “Vẻ đẹp màu đỏ mang lại vận rủi”. Trong lịch sử Trung Quốc, Uyên Dung, vị hoàng hậu cuối cùng của chế độ phong kiến, đã có một cuộc đời đầy khó khăn, trắc trở, trở thành một nhân vật “đáng thương nhưng cũng đầy giận dữ”.
Năm 1922, Uyên Dung vào cung với vẻ ngoài đoan trang xinh đẹp, trở thành hoàng hậu cuối cùng trong lịch sử nhà Thanh. Tuy nhiên, nhà Thanh vào thời điểm này gần như không còn tồn tại. Chỉ là theo “Quy định ưu đãi của hoàng gia”, Pu Yi vẫn giữ được tước vị Hoàng đế và Uyên Dung, người sinh ra trong một gia đình quý tộc Mãn Châu, trở thành hoàng hậu của Pu Yi.
Sau khi Phổ Nghị và Uyên Dũng kết hôn, cuộc sống của họ bước đầu tương đối hạnh phúc. Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu. Năm 1924, Phùng Ngọc Tường làm đảo chính. Ngày 5 tháng 11, Phổ Nghị bị đuổi ra khỏi Tử Cấm Thành, còn Uyên Dung thì đến sống ở Thiên Tân. Sau khi rời cung, Phổ Nghi không còn được hưởng đặc quyền nữa. Thời gian trôi qua, những khuyết điểm và bất đồng của hai người dần lộ rõ. Trong số đó, khuyết tật về thể chất của Phổ Nghị khiến Uyên Dũng khó chấp nhận.
Khi còn trẻ, Phổ Nghị bị các thái giám và cung nữ dụ dỗ, cuối cùng bị hiếm muộn. Kể từ khi bị trục xuất khỏi Tử Cấm Thành, Phổ Nghị chỉ quan tâm đến việc khôi phục quyền lực hoàng gia, hoàn toàn bỏ mặc Uyên Dung.
Khi đó, Uyên Dung đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhưng lại không nhận được sự ưu ái xứng đáng từ Phổ Nghi. Ngày qua ngày, những vấn đề trong cuộc sống bắt đầu nảy sinh. Vì vậy, dưới sự xúi giục của anh trai và cấp dưới, Uyên Dung đã có quan hệ bất chính với cận vệ của Phổ Nghị là Kỳ Kế Trung.
Sau đó, Kỳ Kế Trung được cử sang Nhật Bản du học. Uyên Dũng tiếp tục ngoại tình với một thị vệ Phổ Nghi khác là Lý Thế Ngọc.
Phổ Nghị đã lâu không biết chuyện Uyên Dung ngoại tình. Năm 1935, khi Uyên Dung mang thai và chuẩn bị sinh con, Phổ Nghi mới phát hiện ra sự thật.
Hành vi của Uyên Dũng chắc chắn đã hủy hoại nhân phẩm của Phổ Nghi. Trong cơn tức giận, Phổ Nghị nhốt Uyên Dung vào “cung điện lạnh”, đứa con của bà chết yểu vì sức khỏe vốn đã rất yếu do sử dụng thuốc phiện. Từ đó Uyên Dũng bắt đầu sống trong những ngày đen tối.
Sau cú sốc này, Uyên Dung vốn từng như một bông hoa, đã trở thành một người hoàn toàn điên loạn, không thể làm chủ bản thân, không còn quan tâm đến quần áo của mình mà suốt ngày ủ rũ, chìm đắm trong thuốc phiện.
Uyên Dũng bị nhốt trong phòng kín, cách ly với thế giới bên ngoài. Có lần bà bị bệnh nặng đến mức không thể đi lại được. Vì bị nhốt trong phòng tối lâu ngày nên Uyên Dung vốn đã có vấn đề về mắt và hầu như không thể nhìn trực tiếp dưới ánh sáng. Cô phải dùng quạt che mắt và nhìn mọi người qua những khoảng trống trong nhà.
Mỗi khi tỉnh dậy, Uyên Dung đều khóc và mắng mỏ bố, ông Vinh Nguyên. Bà mắng ông ta đã hủy hoại cuộc đời con gái bà chỉ vì muốn làm thừa tướng của nhà vua (bố vợ của hoàng đế).
Uyên Dung bị giam 10 năm, nơi cô ở bừa bộn, khắp nơi bốc mùi “chuồng lợn”. Sau khi được giải cứu, cô đã khóc lóc thảm thiết khi nhìn thấy người thân trong gia đình và nói một điều khiến ai cũng phải đau lòng.
Uyên Dũng tâm sự: “Cả cuộc đời tôi chỉ là một món quà của cha tôi mà thôi”.
Câu nói này thể hiện nỗi buồn của cuộc đời bà, đồng thời cũng là nỗi buồn của người phụ nữ thời phong kiến.
Số phận của Uyên Dũng khiến người ta thở dài. Cô sống trong thời kỳ hỗn loạn, yêu một người đàn ông đầy mâu thuẫn và gánh nặng, cuối cùng bị số phận đẩy xuống vực thẳm bi kịch. Hoàng hậu Uyên Dung cũng là nạn nhân của sự tước đoạt quyền phụ nữ thời bấy giờ.
Nguồn: Sohu