Hengdian (tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc) là phim trường lớn nhất thế giới.
Ở đây có đường phố Quảng Châu và đường phố Hồng Kông đích thực, bạn có thể tham quan cuộc sống của nhà Tần, Cộng hòa Trung Quốc và thời hiện đại chỉ trong một ngày. Cung Minh Thành tuyệt đẹp trong Tử Cấm Thành được xây dựng theo mô hình tỷ lệ 1:1, sau khi người ta cho nổ tung 13 ngọn đồi nhỏ. Dịch vụ chụp ảnh đường phố Hanfu, công chúa nhà Thanh và chân dung sườn xám đều có sẵn. Các nhiếp ảnh gia ở đây có thể dễ dàng giúp bạn tạo ra bộ ảnh có phong cách tương tự như “Diên Hi Công Lược”.
Ở Hoành Điếm có hơn 1.000 công ty điện ảnh và truyền hình, luôn cần số lượng lớn các vai phụ và diễn viên phụ.
Chào mừng đến với “Bầu trời của những giấc mơ”
Huangdian có hệ thống ngôn ngữ riêng: “Ngày mai bạn có rảnh không” nghĩa là “Có lịch trình không?” .
Trẻ có thể trở thành già, già có thể trở thành trẻ, chỉ cần mặc quần áo vào là có thể trở về thời nhà Tần. Mỗi người có khả năng diễn xuất không giới hạn và có thể đóng bất kỳ vai nào.
Đây chính là giấc mơ của Hoàng Diễm.
Đăng ký làm phụ tại lối vào
Trên đường phố Huangdian, có rất nhiều tài năng đa dạng, bao gồm phim cổ trang, phim truyền hình hiện đại và phim thiếu nhi. Diễn viên, biên kịch, đạo diễn và nhân viên hậu kỳ đều có thể làm được tất cả. Diễn viên phụ chỉ là người qua đường trong các tác phẩm điện ảnh, truyền hình và là “kẻ lười biếng” trong mắt đạo diễn.
Một góc phim trường Hềnh Điềm
Mặc dù nổi tiếng là hãng phim lớn nhất Trung Quốc nhưng Hengdian thực chất chỉ là một thị trấn nhỏ ở thành phố Đông Dương, tỉnh Chiết Giang (Trung Quốc), với dân số thường trú dưới 200.000 người. Toàn bộ thị trấn gần như được xây dựng xung quanh khách sạn Hoành Phiêu, nhà hàng Hoành Phiêu và quảng trường Hoành Phiêu. Có xe điện cho thuê theo giờ, bạn có thể mở app lên và thuê xe cho mình rồi đi dạo một vòng.
Nhà hàng Hoành Phiêu
Và cái tên “Hoành Phiêu” cũng đầy ý nghĩa. “Hoành” ở đây là Hoành Điềm, “Phiêu” dùng để chỉ nhóm người đến Hoành Điềm để phiêu lưu, vui chơi, sinh sống và làm việc kiếm tiền. Nhiều người sống ở đây làm việc bổ sung lâu dài và cũng có thể vừa là diễn viên vừa là tài xế giao đồ ăn.
Phố đi bộ Huangdian là nơi sôi động nhất. Ở đây mọi người ở mọi lứa tuổi ca hát, nhảy múa và tranh luận. Niềm tin và trí tưởng tượng của mỗi người đều được cô đọng trong một không gian thời gian, bình đẳng và rộng mở.
Ở Hengdian, ai cũng là “diễn viên kỳ cựu”
Không giống như nhiều chứng chỉ chuyên môn khác, ngưỡng trở thành thợ phụ ở Hengdian rất thấp, bạn chỉ cần từ 18-60 tuổi, đóng phí 10 tệ (hơn 32 nghìn đồng), cung cấp giấy tờ thuê nhà và giấy tờ tùy thân. thẻ nghĩa là có chứng chỉ diễn viên, có thể tuyên bố lớn tiếng: Tôi là diễn viên!
Nước đóng chai độc quyền của hãng phim Hengdian
Điều này chủ yếu là do độ khó diễn xuất trong Hengdian quá thấp, chức năng chính của hầu hết các diễn viên phụ là thu hút mọi người tham gia, không yêu cầu kỹ năng diễn xuất, hầu hết các vai phụ đều có phông nền mờ, có thể là người qua đường hoặc xác chết bất động. Một số “diễn viên” lớn tuổi thích đảm nhận vai xác chết. Họ có thể nằm hoặc thậm chí ngủ để kiếm tiền. Nếu cần bôi máu giả lên mặt, họ có thể thêm 20 tệ (hơn 64 nghìn đồng). Tuy nhiên, họ thường tiêu tiền càng sớm càng tốt để tránh những điều xui xẻo sau khi “người sống đóng vai người chết”.
Đôi khi đoàn làm phim thiếu người sẽ đến Hiệp hội diễn viên để tuyển thêm người. Trong thời kỳ Trung Quốc có làn sóng phim cổ trang, có tới 90% người dân Hoành Điếm mặc áo Hán phục. Chỉ cần họ làm việc chăm chỉ để đảm nhận các vai diễn, lịch trình của họ dày đặc mỗi ngày và họ có thể kiếm được vài nghìn nhân dân tệ mỗi tháng.
Tại Hiệp hội diễn viên, sáng nào cũng có diễn viên phụ đến đây để “ra trận”. Ban ngày, những người không có việc gì làm thường “lảng vảng” ở đây và thỉnh thoảng được nhận một hộp cơm trưa.
Nhưng hiện nay, phim cổ trang còn hạn chế, muốn có vai thì phải tranh tài hoặc có thể đến hội diễn viên và “chờ đoàn phim đến casting”.
Tuy nhiên, Hengdian rất đông người. Có rất nhiều người vào đây kiếm sống và bị lừa bởi những nhóm người hứa làm nhiều vai trò để kiếm nhiều tiền. Nhưng Hoành Diễm là thế, ai cũng nói nửa thật nửa đùa, hãy cẩn thận!
Với giấc mơ trong Hoành Điếm, ranh giới giữa diễn xuất và hiện thực trở nên mờ nhạt.
Một nhóm người đang thảo luận về một dự án có vốn đầu tư vài triệu nhân dân tệ nhưng trên thực tế, nó vẫn chưa được đài phát thanh, truyền hình nào “nhòm ngó”. Có rất nhiều “sơ yếu lý lịch” của những người có ước mơ trở thành diễn viên được treo trên tường để thu hút sự chú ý của đoàn làm phim nhưng đến nay một nửa trong số họ đã rời bỏ Hoành Điếm.
Căn phòng cho thuê trị giá 350 tệ (hơn 1,1 triệu đồng) bốc mùi, mì khô chưa mở trên bàn, đồ lót bạc màu treo trước cửa và dòng chữ “Mùa xuân ở Hengdian” trên tường.
Nơi mọi người đang cố gắng sống sót
Trong trí tưởng tượng, phim trường hiển nhiên phải toàn “trai xinh gái đẹp”, đường phố phải tràn ngập những gương mặt trẻ trung. Nhưng phần lớn thời gian ở Huangdian, người ta chỉ đi dép lê, quần rộng thùng thình và “đi ô tô điện cỡ nhỏ” để dạo phố.
Góc mộc ở quảng trường Hoành Điếm
Hoành Điếm giống như một xã hội nhỏ, không lớn và dân số cũng không quá đông, bạn có thể gặp người quen ở bất cứ đâu.
Sáng sớm, một anh chàng đẹp trai, cao 1,85m, thân hình vạm vỡ đã đến quảng trường Hoành Điếm. Anh tập thể dục trên máy tập ở quảng trường.
Anh chàng này đến từ Thượng Hải và trước đây từng làm việc trong ngành thời trang. Anh chia sẻ rằng anh rất lạc lõng trong vòng quay đó. Ngoài việc uống một tách cà phê mỗi ngày, anh cảm thấy mệt mỏi và cam chịu. Sau khi nghỉ việc, anh rời nhà ở Thượng Hải và đến sống ở Hoành Điếm. Anh ấy chơi game mỗi ngày và đến quảng trường để tập thể dục vào buổi sáng và buổi tối.
“Ngoài đó tôi không đấu vật được nữa. Tôi có thể tập ở quảng trường, vậy tại sao tôi phải tốn nhiều tiền để đến phòng tập? Nhưng ở Thượng Hải, bạn phải làm điều đó”.
Các công ty truyền thông ở các thành phố lớn đều có giới hạn độ tuổi là 35, nhưng làm việc ở Hoành Điếm không xét đến tuổi tác : “Muốn làm việc thì không bao giờ chết đói”.
22h, đoàn làm phim vừa xong việc, sáng mai tiếp tục búi tóc và tất cả đều “trở về thời nhà Tần”.
Nhịp sống ở đây ngày càng trở nên chậm rãi và có phần nhàn nhã, công việc hàng ngày của những người làm thêm bao gồm diễn xuất, ngủ nghỉ và chơi game khi buồn chán.
Chỉ trong vài ngày, bạn có thể nhận ra có rất nhiều cách để sống ở Hengdian. Từ nhân viên khách sạn, đến người đưa tin về lịch trình của người nổi tiếng trên mạng xã hội, đoàn làm phim ngắn đều tự làm…
Trên thực tế, vì những người đóng vai trò công cộng thường bán đồ sau khi rời Hengdian nên nhiều cửa hàng đồ cũ đã ra đời. Nếu bạn đầu tư 10 nhân dân tệ, bạn có thể mua một chiếc túi và một đôi giày, và người chủ cửa hàng có thể tốt bụng tặng bạn một chiếc chậu rửa mặt. 200 tệ (hơn 650 nghìn đồng) là đủ thuê một phòng. Thế là một “Hành Phiêu” mới có thể lập thân ở Hoàng Diễm đã ra đời.
Nhiều người sống trong cảnh nghèo khó ở các thành phố khác sẽ đến Hengdian để lấy lại cảm giác tồn tại. Những ngôi sao, máy ảnh, chiếc quạt, những hộp cơm rẻ tiền và những “xác chết” nằm dưới đất… Tất cả cùng tạo nên Hoàng Diễm một “Utopia” (một cộng đồng hay xã hội gần như hoàn hảo về mọi mặt) mê hoặc mọi người.
Nguồn: The Paper