Năm 2016, một vị khách lạ đến một nhà hàng ở Vân Sơn (khu tự trị dân tộc Choang và Miêu Văn Sơn, Vân Nam, Trung Quốc), ăn một miếng hàu rồi bật khóc. Điều này đã thu hút sự chú ý của ông chủ. Tay nghề của anh ta xuất sắc đến mức chàng trai trẻ không khỏi rơi nước mắt?
“Ông chủ, hàu chiên của ông ngon thật đấy.” Chàng trai 20 tuổi bật khóc, bàn tay cầm đũa gắp hàu hơi run lên. Anh nhìn ông chủ với đôi mắt đẫm lệ và hỏi.
Người chủ rất vui vì khách hàng thích món ăn của mình. Dù khó hiểu vì sao chàng trai lại khóc nhưng vẫn vui vẻ nói tiếp: “Đây không phải đặc sản Vân Nam mà là món ăn nổi tiếng ở Mậu Danh”. , Quảng Đông…”.
Đang nói nửa chừng, ông chủ dừng lại, đột nhiên hỏi: “Anh bạn trẻ, giọng anh nghe giống người Quảng Đông. Anh chưa ăn món này bao giờ à?”.
Cậu bé nghe xong rơi nước mắt: “Trước đây cháu đã ăn rồi nhưng không biết nó ở Mậu Danh, Quảng Đông. Chỉ là món này làm cháu nhớ đến bố. Trước đây bố cũng từng làm món này cho cháu, hương vị giống hệt nhau” .
Cậu bé tên Diệp Phong Cường, 20 tuổi, lẽ ra phải lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ như một đứa trẻ bình thường nhưng khi lên 7 tuổi, hành động xấu xa của bọn bắt cóc lại bất ngờ xé nát sự bình yên trong cậu. bình yên trong cuộc sống của bạn.
Quê của Diệp Phong Cường là thị trấn Điền Thành, huyện Điện Bách, thành phố Mẫu Danh, Quảng Đông, nơi có nhiều cảnh đẹp và ẩm thực đường phố phong phú.
Nhưng cậu không có nhiều cơ hội ra ngoài chơi, bởi người mẹ ngu ngốc của cậu chỉ ở nhà như một đứa trẻ 5 tuổi luôn cần được chăm sóc. Điều này đã bị bọn buôn lậu lợi dụng với mục đích xấu.
Diệp Phong Cường
Kẻ buôn người tự nhận là người thân của mẹ anh, lừa hai mẹ con lên hai ô tô đi hai hướng khác nhau. Khi Diệp Phong Cường nhận ra mình ngày càng tiến xa hơn và bắt đầu vùng vẫy trong tuyệt vọng thì đã quá muộn.
Tuy nhiên, Diệp Phong Cường cũng mang đến không ít rắc rối cho bọn buôn người, bởi lúc này cậu đã lớn, có thể nhớ hết mọi việc, lại khóc lóc muốn về nhà nên không ai thèm mua.
Cuối cùng, tại một ngôi làng miền núi không tên, có một gia đình có con gái nhưng vẫn muốn có con trai. Để “bán bớt món hàng chưa bán được này”, kẻ buôn người quyết định giảm 80% giá gốc và giao dịch thành công.
Gia đình người mua dù biết Diệp Phong Cường là người độc lập nhưng họ cảm thấy chỉ cần đối xử tốt với anh thì anh vẫn có thể thích nghi với cuộc sống ở gia đình mới.
Cha nuôi của anh đã mua cho Diệp Phong Cường nhiều đồ chơi mới nhưng anh không thích. Mẹ nuôi ăn rất ngon nhưng cậu bé không nhúc nhích đũa, thậm chí còn làm vỡ hết đồ chơi, bát đĩa. Anh ấy chỉ muốn trở về nhà ở Quảng Đông.
Hai cha con Diệp Phong Cường đoàn tụ trong nước mắt
Cha mẹ nuôi của anh cảm thấy không hài lòng. Họ đã cố gắng hết sức để đối xử tốt với anh ấy, vậy tại sao anh ấy lại không chấp nhận họ? Nhưng họ quên mất rằng dù có làm gì thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng Diệp Phong Cường đã bị bắt cóc. Lẽ ra anh phải có cha mẹ yêu thương và một gia đình hạnh phúc nhưng chính giao dịch này đã khiến anh mất đi tất cả.
Nhưng một đứa trẻ 7 tuổi có thể thức được bao lâu? Sau 3 ngày kháng cự, cuối cùng cậu bé cũng bắt đầu ăn được khiến bố mẹ nuôi vô cùng vui mừng. Nhưng họ không biết rằng Diệp Phong Cường chưa bao giờ bỏ cuộc.
Ở một ngôi làng nhỏ, mọi thứ đều có thể lan truyền rất nhanh. Và rồi Diệp Phong Cường bị bạn bè chê cười, hàng xóm bàn tán.
Dưới áp lực thường trực này, năm 12 tuổi, trước khi có thể từ biệt cha mẹ nuôi, anh đã dựa vào ký ức về quê hương và tìm người làm chứng minh thư giả để lên chuyến tàu đến Quảng Đông.
Hơn 10 năm sau, Diệp Phong Cường tự lập và tự nuôi sống bản thân. Anh tham gia các nhóm tìm kiếm gia đình, xuất hiện trên các chương trình tìm kiếm người thân, đăng nhập thông tin trên các trang web và dù đã đi đến nhiều thành phố nhưng anh vẫn không biết nhà mình ở đâu.
Nhưng vào lúc tuyệt vọng, anh dừng lại ở một quán ăn ven đường ở Vân Nam và bất ngờ tìm ra manh mối quan trọng. Theo chủ quán hàu chiên, anh lập tức đến Công an TP Mẫu Danh và liên lạc được với cha ruột là Lê Thăng Hùng.
Lúc này, Diệp Phong Cường mới biết tên thật của anh là “Lê Nhật Sinh”. Nhiều năm qua, bố tôi gần như phá sản để đi tìm ông. Một sự trùng hợp nữa là bố tôi cũng kiếm sống bằng nghề bán hàu chiên.
Với sự giúp đỡ của cảnh sát, hai cha con xa cách 13 năm đã ôm nhau bật khóc. Bao nhiêu cay đắng, oán hận và khao khát giờ đây đã tìm được câu trả lời.
Hiện tại, Lê Nhật Sinh đã trở thành công nhân lành nghề trong nhà máy, thời gian rảnh rỗi giúp bố điều hành một nhà hàng. Mong muốn chung của họ là tìm được mẹ Lê Nhật Sinh để gia đình được đoàn tụ trọn vẹn.
Nguồn: 163