Trên các con phố, ngõ hẻm cuối thời nhà Thanh ở Trung Quốc, người ta thường thấy những thanh niên xách túi lớn túi nhỏ bày bán các loại trái cây sấy khô dọc đường. Những thiếu niên này phần lớn đều ăn mặc có chút luộm thuộm, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, nhưng trong mắt lại lộ ra một loại kiên trì và ý chí kiên cường.
Xe đẩy chất đầy các loại trái cây sấy khô khác nhau như nhãn, táo đỏ, óc chó, hạnh nhân… Mỗi khi có người đi ngang qua, các thiếu niên đều nồng nhiệt chào hỏi và giới thiệu hàng hóa. mà tôi đang bán. Lời thông báo được đưa ra với một giọng the thé khiến mọi người không thể dừng lại.
Hầu hết những thanh thiếu niên này đều xuất thân từ những gia đình nghèo và phải gánh vác trách nhiệm kiếm sống sớm. Hàng ngày, họ dậy sớm, đi chợ mua trái cây sấy khô rồi chở hàng qua các con phố cho đến khi màn đêm buông xuống. Dù cuộc sống khó khăn nhưng họ không bao giờ phàn nàn và luôn đối mặt với khách hàng bằng nụ cười và sự nhiệt tình.
Trên đường phố Bắc Kinh, bạn có thể bắt gặp một số người bán hàng đẩy những quầy hàng đơn sơ, chiên những chiếc bánh thơm lừng. Họ ăn mặc bình thường, thậm chí bẩn thỉu, gương mặt đầy dấu vết thời gian nhưng đôi bàn tay lại rất khéo léo. Họ thường bán từ sáng đến tối để kiếm sống.
Gian hàng rất đơn giản, chỉ có một chiếc bếp nhỏ, một cái chảo và một cái bảng. Bột đã được nhào và phần nhân được đặt lên thớt. Người bán dùng tay cán bột, bọc nhân lại rồi chiên trên chảo dầu nóng. Một lúc sau, những chiếc bánh thơm phức đã được lấy ra khỏi chảo. Họ trải những chiếc bánh ra giấy cho ráo dầu rồi gói lại để chờ khách hàng chờ đợi. Những chiếc bánh này có màu vàng óng, giòn, nhân thơm ngon nên được người dân vô cùng yêu thích. Các nhân viên bán hàng đã chiếm được lòng tin và sự yêu mến của khách hàng bằng nụ cười giản dị và phong cách phục vụ nhiệt tình.
Vào cuối thời nhà Thanh, các cửa hàng bánh rán đường phố rất phổ biến ở Thiên Tân, Bắc Kinh, Hà Bắc và một số nơi khác. Bánh rán được yêu thích bởi màu vàng óng bắt mắt, vị giòn, ngọt, thơm ngon. Bánh được làm từ những viên xôi bọc trong bột đậu và chiên cẩn thận. Cắn một miếng, thực khách có thể nhìn thấy rõ các lớp màu vàng, trắng và đen, mang lại cảm giác sảng khoái gấp đôi về thị giác và vị giác.
Kết cấu của bánh rán hơi dai, lớp ngoài giòn nhưng không dính nên cả người già và trẻ em đều có thể dễ dàng thưởng thức món ăn đường phố này. Trong xã hội lúc bấy giờ, bánh rán trở thành một trong những món ăn vặt được mọi người thường chọn để ăn và đi dạo.
Vào thời điểm đó, các quán hoành thánh đường phố là một trong những quán bán đồ ăn vặt được ưa chuộng nhất. Hoành thánh là món ngon truyền thống của Trung Hoa, có lịch sử lâu đời và được lưu truyền cho đến ngày nay. Theo ghi chép lịch sử, hoành thánh đã có từ thời Tây Hán và càng trở nên phổ biến hơn vào thời Nam Bắc triều. Ở các triều đại sau này như nhà Đường, nhà Tống, nhà Nguyên, nhà Minh và nhà Thanh, hoành thánh cũng được ghi chép trong nhiều cuốn sách.
Các cửa hàng hoành thánh đầu tiên ở Bắc Kinh vào thời nhà Thanh chủ yếu là những người bán hàng rong, chỉ sau này mới xuất hiện xe đẩy và quầy hàng cố định. Quầy hoành thánh thường khá đơn giản, chỉ có một chiếc nồi nhỏ ngăn cách bằng một tấm sắt để nấu nước luộc xương. Nguyên liệu phong phú và đầy đủ bao gồm các loại rau mùa đông, rong biển, rau mùi, tôm khô, hạt tiêu, nước tương, dấm, hẹ xanh… cho phép thực khách thưởng thức theo sở thích cá nhân.
Các quán trà đường phố là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của người dân Bắc Kinh thời nhà Thanh. Những quán trà này được mọi người vô cùng yêu thích bởi sự đơn giản, mộc mạc. Đi chơi, đi làm… nếu khát bạn có thể ghé quán uống một tách trà thơm. Có người nhâm nhi trò chuyện, có người uống vội và rời đi ngay.
Cách uống trà cũng đơn giản, không phức tạp và chú ý đến từng chi tiết khiến mọi người cảm thấy thân thiện hơn. Những quán trà này thường có nội thất đơn giản, bao gồm bàn, một vài chiếc ghế đẩu bằng gỗ và những chiếc bát sứ lớn. Tất cả để thuận tiện cho du khách đi qua.
Do sự khan hiếm giếng nước ngọt trong thành phố nên việc cung cấp nước đã trở thành một nghề. Họ lấy nước và đẩy bằng “xe cút kít” qua các con phố, ngõ hẻm trong thành phố để cung cấp nước ngọt quý giá cho người dân.
Tuy nhiên, công việc của người giao nước vô cùng khó khăn và thu nhập tương đối hạn chế. Họ cần phải thức dậy vào giữa đêm để bắt đầu công việc. Vào mùa đông lạnh giá, mặt đất xung quanh giếng đóng băng, người giao nước phải dùng nhiều sức hơn để lấy nước từ giếng. Quá trình này không chỉ đòi hỏi nhiều thể lực mà còn phải có sự kiên nhẫn, bền bỉ. Kể cả mùa hè nóng bức, người giao nước cũng không được cởi trần, vì mồ hôi nhỏ giọt vào xô sẽ khiến khách hàng không hài lòng.
Nguồn: Sohu