Đường sắt núi Nilgiri hay còn gọi là NMR (Nilgiri Mountain Railway) là tuyến tàu dành cho những du khách thích tận hưởng những chuyến đi không ngừng nghỉ và ngắm nhìn những địa điểm kỳ lạ, hấp dẫn.
Đây có thể coi là chuyến tàu chậm nhất ở Ấn Độ bởi nó có lộ trình đi qua bang Tamil Nadu, nơi có những tuyến đường có độ dốc cực lớn. Để đi hết quãng đường 46km, từ thị trấn Mettupalayam ở chân núi Nilgiri đến thị trấn Udhagamandalam (hay còn gọi là Ooty) phải mất tới 5 tiếng đồng hồ. Cuộc hành trình xuống dốc chỉ mất 4 giờ.
Theo UNESCO, tuyến đường sắt này có độ cao từ 326m đến 2.203m. Có những đoạn đường ray dốc đến mức một hệ thống giá đỡ và bánh răng đặc biệt được sử dụng để giữ cho đoàn tàu tiếp tục chạy.
Chuyến tàu Đường sắt Núi Nilgiri rời Mettupalayam lúc 7:10 sáng và đến Ooty lúc 12 giờ trưa. Ở hướng ngược lại, tàu khởi hành từ Ooty lúc 2 giờ chiều và đến Mettupalayam lúc 5:35 chiều.
Trên tàu, thời gian như ngừng trôi
Người ta chọn tuyến đường sắt này không phải vì mục đích di chuyển mà vì họ thích cảm giác được ngồi trên tàu để đi qua 16 đường hầm, 250 cây cầu và 208 khúc cua ở Western Ghats – một điểm nóng đa dạng sinh học và di sản được UNESCO công nhận. Giá vé hạng nhất của tàu là 600 rupee (hơn 172.000 đồng), còn vé hạng phổ thông rẻ hơn một nửa nhưng ghế sẽ không được bọc đệm.
D Om Prakash Narayan, một quan hệ công chúng cấp cao tại Đường sắt phía Nam, mô tả: “Bước vào tàu giống như bước vào một không gian khác.” Trên tàu, nhiều gia đình quây quần bên cửa sổ, háo hức chờ đợi hành trình thú vị sắp tới. Sự phấn khích lan tỏa khắp đoàn tàu, hành khách vỗ tay vui vẻ khi đoàn tàu đi qua những đường hầm tối tăm.
Ooty là một trong những trạm đồi lâu đời nhất của Ấn Độ và từ lâu đã trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng. Sau khi đi qua Ooty, du khách sẽ bắt gặp những nhà ga mang tên tiếng Anh, gợi nhớ đến những dấu tích của thời kỳ cũ.
Sharanya Sitaraman, một hành khách trên chuyến tàu, chia sẻ cảm xúc: “Mọi thứ gần như không thay đổi so với thời thuộc địa, như thể thời gian dừng lại ở đây. Chúng ta có thể hình dung một phụ nữ châu Âu đội chiếc mũ sang trọng, bước xuống tàu ở nhà ga này.”
Nhà báo Nilgiri đã nghỉ hưu D Radhakrishnan cho biết: “Hành khách trên tàu vẫn có thể cảm nhận được khung cảnh của 100 năm trước”.
Narayan, một công nhân đường sắt kỳ cựu hơn 30 năm cũng nhận xét: “Ooty và Coonoor đã được sử dụng để khai thác tài nguyên thiên nhiên cho mục đích phát triển, bạn có thể cảm nhận được dấu vết tác động của con người nếu đi bộ. Nhưng khi đi trên tàu, mọi thứ trông rất hoang sơ.”
Chuyến tàu đi qua những đồn điền trà và những thác nước xối xả xuất hiện sau những cơn mưa rào mùa hè. Bên ngoài cửa sổ là những khúc cua ngoằn ngoèo, thỉnh thoảng vài con bò rừng hay voi trong bụi rậm. Khi tàu dừng tại ga, hành khách sẽ xuống tàu để thư giãn một chút và chụp ảnh nhà ga. Các đoàn tàu sẽ dừng lâu hơn tại ga Coonoor để thay thế đầu máy diesel (dùng chạy trên địa hình bằng phẳng) bằng đầu máy hơi nước để tăng lực đẩy đoàn tàu trên địa hình dốc. Những người bán hàng rong thường có mặt tại các điểm dừng để phục vụ trà nóng và masala vada (món ăn truyền thống của Ấn Độ).
Nông dân làm việc trên đồi chè
Đôi khi, khung cảnh yên bình và tiếng lắc lư nhẹ nhàng của con tàu sẽ giúp du khách dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Nhà báo làm việc tại Mangalore, Subha J Rao cũng có nhiều kỷ niệm tuổi thơ với những chuyến tàu. Cô nhớ lại: “Chúng tôi có thể xuống tàu và đi bộ dọc theo con tàu. Khi chúng tôi còn nhỏ, chúng tôi thích nghịch bồ hóng và khói bốc ra từ động cơ.”
Có thể nói, hành trình như một liều thuốc giải cho những ai muốn rời xa thành phố ồn ào, náo nhiệt để sống chậm lại như tốc độ của đoàn tàu theo đúng nghĩa đen.
Nguồn: BBC