Tình cờ gặp lại sau 5 năm mất liên lạc, anh Dũng vẫn chưa quên cô gái xinh đẹp ngồi ngắm trăng trên cầu.
Khoảng 38 năm trước, ông Nguyễn Dũng (63 tuổi, quê Quảng Ngãi) vẫn còn là sinh viên đại học và thường từ thành phố về thăm quê. Một đêm trăng sáng, anh đi qua cầu và nhìn thấy một cô gái rất xinh đang ngồi ngắm trăng.
Bà Oanh lúc đó mới 15 tuổi, đang học lớp 9, từ Bình Sơn về Trà Bồng bán mắm. Thấy một học sinh đến thăm, hơn mình 8 tuổi, cô buột miệng gọi “chú”. Cuộc nói chuyện vu vơ trong đêm trăng ấy khiến bà Oanh mãi khắc ghi trong trí nhớ. Hai ông bà mất liên lạc, phải 5 năm sau mới gặp lại nhau.
Thiếu nữ năm ấy giờ đã là sinh viên đại học năm 2, lên Bình Dương học. Trùng hợp là lúc đó anh Dũng cũng đang làm việc ở Bình Dương. Ngạc nhiên hơn nữa, những người bạn của anh Dũng có vợ là người hướng dẫn thực tập cho chị Oanh.
“Hỏi ra anh nhớ 5 năm trước em từ Bình Sơn xuống buôn mắm gặp anh trên cầu. Chắc trời quay, lớp 9 gặp em mà giờ gặp lại”. bà Oanh cho biết.
Cuộc hội ngộ với cô nữ sinh khiến thầy Dũng tràn đầy cảm xúc xao xuyến. Còn bà Oanh không biết tình cảm của ông cụ, vẫn vô tư gọi “chú – cháu”.
Vài tháng sau, ông Dũng thường xuyên đến khu nhà trọ của cô gái, mời đi uống nước, ăn uống “no chè”. Sợ bà này ngại nên ông Dũng dẫn theo 7-8 người bạn của bà Oanh đến nhà ăn cơm cùng.
Anh cũng lấy hết can đảm thổ lộ với cô: “Anh thích em”. Nhưng chị Oanh bẽn lẽn trả lời là còn tuổi đi học. Quyết tâm lấy cô sinh viên xinh đẹp, ông Dũng nói tiếp: “Khi nào em ra trường rồi cưới luôn cũng được”.
Sau 2 năm hẹn hò, anh Dũng mới về ra mắt gia đình để tính chuyện cưới xin. Mẹ Oanh rất ủng hộ tình yêu của con gái. Nhưng thấy anh Dũng hơn con 8 tuổi, bà lại sợ làng xóm dị nghị.
“Khi tôi lấy vợ, hàng xóm không đồng ý, họ không hiểu tính anh Dũng bên ngoài, chê anh già. Vì lúc đó tôi 24, anh 32. Đi xe đạp trông anh có vẻ phờ phạc. với tôi, anh ấy rất thuần, hiền lành”, chị Oanh kiên định với lựa chọn của mình.
Vợ chồng cách nhau 10 năm
Đám cưới xa hoa, rước dâu được tổ chức vào năm 1992. Hai tháng sau, chị Oanh vui mừng khi biết tin mình có thai. Không lo gánh nặng kinh tế nhưng vợ chồng chị Oanh phải chịu cảnh xa nhau rất lâu.
Ông Dũng đi công tác ở trung tâm tỉnh, bà Oanh lại về vùng sâu, vùng xa dạy học. Cặp đôi chỉ có thể gặp nhau vào thứ bảy và chủ nhật. Khi sinh con chỉ có hai mẹ con chị Oanh đi cùng.
“Có khi 10 ngày, nửa tháng mới gặp nhau. Anh ấy khổ lắm, chiều thứ bảy đạp xe 50km từ tỉnh lên Bình Sơn gặp tôi. 10 năm như thế”, chị Oanh kể.
Anh Dũng cũng buồn vì phải xa vợ con, nhưng nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng sâu nặng, anh lại cố gắng. Tiền lương của cả hai ngày Oanh đều dành dụm, dành dụm để mua vàng.
Dù xa nhau nhưng ở nhà chỉ nghĩ đến cảnh cơm áo gạo tiền nuôi con, chị Oanh vẫn tự động viên mình: “Mình đã xác định số phận mình là thế rồi, giờ thay đổi rồi, có lẽ mình cũng vậy. sẽ lại sống với người khác. Mỗi chiều thứ 7 về thăm nhà, anh đều dành hết thời gian và tình yêu thương cho vợ con, dù mỗi tuần chúng tôi chỉ ở bên nhau 1, 2 ngày nhưng anh luôn thể hiện với tôi rằng anh là một người chồng, người cha tốt”.
Mãi đến năm 2001, vợ chồng chị Oanh mới được đoàn tụ. Cuộc hôn nhân 31 năm của họ giờ đã đơm hoa kết trái với 2 đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo.
Anh Dũng cảm ơn vợ từ tận đáy lòng: “Năm 2023 là tròn 31 năm ngày cưới của chúng ta. Em thực sự là một người vợ tốt. Tình yêu của anh dành cho em từ xưa và vẫn còn cho đến tận bây giờ. Thậm chí bây giờ lại càng nhiều hơn. thân mật. Tôi chỉ mong vợ chồng tôi luôn sống khỏe mạnh, hạnh phúc để chăm sóc con cháu. Nếu có thời gian, tôi muốn đưa bạn đi du lịch Hà Nội và đưa bạn ra nước ngoài. Tôi muốn đưa bạn đi du lịch nước ngoài vì tôi có thể đi và bạn đã không có. Tôi yêu bạn rất nhiều.”
Theo Thủy Tiên (Phụ Nữ Việt Nam)