Cảnh đàn trâu, vịt lội quanh “ngôi nhà hình trái tim” giữa sông Diêm Điền đã thuyết phục ban giám khảo cuộc thi Drone thế giới và xuất hiện trên nhiều báo nước ngoài.
Đằng sau bức tranh bình yên và thơ mộng ấy là một câu chuyện tình yêu đẹp khiến bao người phải mơ ước và lay động
Người tạo ra bức tranh đó là ông Phạm Đức Quang (tên thường gọi là Đa, 58 tuổi) và vợ là bà Phùng Thị Thủy. Cả hai vợ chồng cùng nhau xây dựng nên ngôi nhà này cách đây 30 năm, là kết quả của câu chuyện tình yêu của chàng trai chăm chỉ “trồng cây si” và cô gái xinh đẹp, thông minh nhất vùng.
Câu chuyện đẹp trong hình ảnh đẹp
Ông Đa trong một lần dự đám cưới người bạn vô tình ngồi cùng bàn với bà Thủy. Chị Thủy mạnh dạn mời anh đi uống, trêu khi thấy anh có phần rụt rè dù ăn vận quần áo, trông bảnh bao nhất nhóm. Cô còn nghĩ, chắc anh ăn chơi lắm, cũng thuộc dạng đào hoa của vùng?
Thấy Thùy lém lỉnh, bạo dạn, anh thầm “phải lòng”, rồi qua sông hẹn hò hàng đêm. “Hồi trước chưa có điện thoại, tôi thường rủ bạn bè chèo xuồng sang nhà cô cách nhà 2 km để xem rồi về. Tôi trồng cây si được vài tháng thì hết. Cô ấy không quan tâm đến nó, nó cũng buồn nhưng không bỏ cuộc”, anh nói.
Về phần chị Thủy, thấy cậu con trai rụt rè trong ngày cưới bỗng dưng bị tấn công, gia đình chị cũng sốt ruột. Rồi chị cũng thấy “thời trà” không thu được kết quả gì nên không vui.
Cô cũng ngạc nhiên là lần nào gặp anh, cô cũng thấy anh mặc áo sơ mi dài, ống tay áo vẫn đút túi quần. Sau khi được người bạn thông báo: “Anh Đa bị cụt tay rồi, đừng có lung tung”, cô mới phát hiện.
Sau vài cuộc tình, bà Thủy lại bắt đầu để ý đến ông Đà. Cô nghĩ nhận lời cho yên tâm nên quyết định cho nhà anh ra ngõ.
Đã là sự an bài của ông trời thì khó mà thoát ra được. Chị Thủy kể, trên đường nhà trai đến nói chuyện với gia đình chị thì gặp một người đàn ông. Nhà trai ăn hỏi nhà bà Thủy. Người đàn ông này nói sẽ dẫn đến tận nơi. Về đến nhà, anh nhẹ nhàng: “Tôi là bố con Thủy, anh đến có việc gì?”. Thế là hai ông bố ngồi xuống nói chuyện với hai đứa con.
Sau cuộc họp, tưởng mọi chuyện sẽ suôn sẻ nhưng chị Thủy lại do dự, chần chừ vì lời qua tiếng lại của hàng xóm về việc Đà bị cụt tay. Thấy con gái khó nghĩ, người cha khuyên: “Con nhận lời là tùy con, bố mẹ không ép, nhưng bây giờ con không muốn lấy chồng thì trả trầu cũng được. Tôi nghĩ với cái tay gãy như anh ấy thì khó mà cày được, thế đấy, sinh con làm sao giặt giũ, làm ăn nuôi con được?”.
Dù đã là chồng tương lai nhưng Thủy vẫn “né” Đa mỗi lần anh về… làm chồng. 3 năm cù lần như thế, sau bao lần bố mẹ Đà ngỏ lời cầu hôn nhưng Thủy đều tìm cách “hoãn binh”.
3 năm sau ngày cưới, bố Thủy đột ngột qua đời. Nhà trai đến lo hậu sự. Anh Đa ở lại mấy ngày sau đám tang để động viên vợ sắp cưới. Bà Thủy biết mình đã chọn đúng người nên sau đám tang đã chuyển về nhà chồng.
Thì ra, cô lo lắng hơi thái quá, vì anh Dạ có tật mà cũng có tài. Bà Thủy có bầu, khi bụng đã lớn, ông lo cơm nước, giặt giũ “xuôi chèo mát mái”, thậm chí “ngon lành” hơn cả người khỏe mạnh. Anh chèo thuyền, đánh trâu cày, cán, chất rơm thoăn thoắt; anh ta không thể làm điều đó chỉ bằng cách cắt lúa và trồng trọt.
“Chỉ có cô ấy mới khiến tôi có động lực làm việc như vậy, thật không uổng công tôi trồng cây si bao nhiêu năm trước”, ông Đa cười nói.
Theo Lê Liên (Phụ nữ Việt Nam)