Trong nhiều năm, người phụ nữ này mua vé số mỗi ngày với hy vọng trở nên giàu có. Không ngờ một ngày cô trở nên giàu có thực sự, trúng một lúc 6 tờ vé số.
Ở chợ Giồng Trôm (thị trấn Giồng Trôm, huyện Giồng Trôm, tỉnh Bến Tre) có một bà gần 60 tuổi rất nổi tiếng. Cô tên thật là Hứa Ngọc Tuyết nhưng thường được gọi với cái tên thân mật là Út Một. Cuối năm 2022, Út Một trúng 6 giải độc đắc, một bước trở thành đại gia ở vùng này.
Năm nay đã 56 tuổi nhưng Út Một vẫn độc thân, chuyên chở bình gas. Từ ngày trúng số, bà vẫn cặm cụi tằn tiện từng đồng, không nghĩ đến chuyện “ngồi mát ăn bát vàng”. Bà Dung, chị gái của Út Một, cho biết em gái có thói quen mua vé số, ngày nào cũng bị bà mắng nhưng không nghe.
Suốt nhiều năm, Út Một chỉ trung thành với đuôi số “881” hoặc “81” vì trùng với biển số xe Cub cũ của anh. Dù chiếc xe đã cũ nát, không đi lại được nhưng bà vẫn để trong nhà.
Năm ngoái, 20-10, Út Một đi giao xăng, ngang qua chợ, được một người bán vé số quen hỏi mua vài tờ. Thấy bên kia năn nỉ quá, Út Một đồng ý. Đổ xăng về, chị có tiền trả vé số rồi ghé chợ mua hũ gạo. Thiếu 10 ngàn, Út Một đưa tờ vé số cho người bán gạo mua giúp. Tuy nhiên, bà này không đồng ý mà nói chỉ lấy tiền. Út Một cầm tờ vé số nói: “Không tiếc đâu”.
Không ngờ tối hôm đó, Út Một choáng váng vì cả 6 tờ vé số đều trúng 6. Người phụ nữ vội báo cho chị gái đến kiểm tra lại. Hai chị em bảo nhau im lặng. Nhưng bà bán vé số đã thay đổi kể cả chợ nên ai cũng biết.
Sáng hôm sau, Út Một vào Bình Thuận nhận tiền. Số tiền đó chị trích ra để quyên góp cho một ngôi chùa trong thị trấn, đưa cho người bán vé số rồi lập tức lên TP.HCM để hàn lại chiếc răng bị gãy. Người phụ nữ giao gas dự định xây lại nhà và mua đất để xây mộ cho gia đình. Cậu Út Một “lãng tử” nên quyết định đưa em gái đi giúp, cần gì cậu cũng lấy.
Tuy “lãng tử” trong mắt mọi người nhưng Út Một lại là người sống rất tình cảm. Người phụ nữ chở xăng trước đây không giàu nhưng thường làm việc thiện. Một lần, chạy xe gặp một ông già lang thang, cô liền vòng qua mua một ổ bánh mì rồi cho “ăn cho đỡ đói”. Mỗi lần đi giao xăng, tôi đều mang theo bịch bánh, nếu có bà cụ ngồi trước cửa sẽ “cho bịch ăn cho đỡ buồn”. Tự nhận mình là người chậm chạp, nhưng Út Một không bận tâm điều đó mà hàng ngày vẫn tận hưởng cuộc sống vô tư, vô lo.