“Chủ đảo” và hơn 200 chú chó lang thang
Hòn đảo nhỏ mà bà Chu thuê nằm ở giao lộ giữa thành phố Trường Thục và khu vực Tương Thành. Đây chính xác là một khu vực đê quai rộng hơn 10 mẫu Anh (khoảng hơn 6.000 mét vuông) nổi lên giữa một hồ nước rộng lớn có nhiều bờ kè, ao hồ, cách bờ khoảng 100 mét. Nhìn từ xa, nơi này thực sự trông giống như một hòn đảo nhỏ. Ban đầu, khu vực này được sử dụng làm mục đích nuôi cua. Sau khi thuê lại, bà Chu đã cải tạo toàn bộ thành nơi ở cho 200 chú chó “vô gia cư”.
Cần phải đi thuyền để đến hòn đảo đặc biệt này. Càng đến gần đảo, tiếng chó sủa càng rõ hơn. Thuyền còn chưa tới, trên bến gỗ nhỏ đã có hơn chục con chó tụ tập vẫy đuôi, rất hưng phấn. Thậm chí, nhiều chú chó còn nhảy xuống nước theo thuyền bơi vào đón cô.
Bà Chu cho biết mỗi ngày bà dành hơn 10 tiếng trên đảo: “Bà ra đảo từ sáng sớm. Việc đầu tiên là cho chúng ăn, sau đó dọn dẹp. Khi làm xong mọi việc thì đã khoảng 5 giờ chiều. không khác nhiều so với thời gian làm việc bình thường.”
Cô Chu vốn là nhân viên bán hàng cho một công ty. Vì công việc không đòi hỏi phải ngồi trực tiếp tại văn phòng nên cô dành gần như cả ngày trên hòn đảo này. Những năm gần đây, thu nhập của cô chủ yếu dựa vào sự ủng hộ của những khách hàng trung thành lâu năm. Đây cũng là nguồn thu nhập tương đối ổn định để cô có thể trang trải cuộc sống và chăm sóc hòn đảo nhỏ của mình.
Có hàng chục con chó trên đảo. Cô Chu cho biết đây vốn là thú cưng được nuôi nên đã quen với việc tiếp xúc với mọi người và cực kỳ thân thiện. Những người còn lại bị cô nhốt vào lồng. Những chiếc lồng được chị sửa từ túp lều của người nuôi cua trên đảo. Chuồng thậm chí còn được trang bị điều hòa và quạt, đồng thời còn xây thêm hàng rào xung quanh để mở rộng phạm vi hoạt động của những chú chó bị nhốt trong chuồng. Hiện trên đảo có hơn 200 chú chó với nhiều giống khác nhau như Golden Retriever, Horse Dog, Labrador, Bichon Frise, Pomeranian, Corgi… Trước khi đến đảo, chúng đều là những chú chó hoang bị chủ bỏ rơi.
Bước ngoặt lớn của cuộc đời
Cô Chu nhớ lại lần đầu tiên thuê hòn đảo này vào năm 2020, cô đã nhận nuôi hơn 100 con chó hoang và con số này đã tăng lên hơn 200 con trong ba năm qua. Nhìn ảnh cô 3 năm trước và bây giờ dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau. Nếu trước đây cô là một phụ nữ có làn da trắng thì bây giờ làn da của cô lại đen hơn rất nhiều. Để dễ dàng hơn trong việc dọn dẹp chuồng trại và chăm sóc những chú chó ở đây, cô không còn quan tâm quá nhiều đến quần áo của mình nữa.
Đối với cô Chu, việc thuê đảo để nuôi chó hoang là bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô. Khi cô đến Từ Châu (Giang Tô, Trung Quốc), gia đình cô đã nhận nuôi chú chó Teddy. Tuy nhiên, cách đây 7 năm, chú chó này đã bị đánh cắp 2 lần và đến nay vẫn chưa tìm thấy:
“Cô ấy đã kiểm tra camera an ninh và nó đã bị một kẻ lạ mặt đi xe đạp đánh cắp.” Từ đó, mỗi lần nhìn thấy chó hoang bị bỏ rơi trên đường, cô lại nhớ đến chú chó cưng của mình và không nỡ mang chúng về nhà.
Cô Chu chia sẻ, trong một lần đi công tác, cô nghe được câu chuyện có người trộm một con chó Labrador và định ăn thịt nó. Lúc đầu, cô không để ý nhiều nhưng cuối cùng quyết định chuộc lại sau một đêm mất ngủ. Một lần khác, khi đang dắt chó đi dạo, cô vô tình nghe thấy có người nói gần đó có một con chó hoang đang đẻ con, rất đáng thương không có người chăm sóc. Cô liền đến nơi và phát hiện con chó đã sinh được 4 đứa con. Sau một lúc do dự, bà Chu quyết định đưa tất cả về nhà.
Dần dần, số lượng chó bà Chu nhận nuôi tăng lên 40 con. Cô không thể giữ hết trong nhà nên đã mang về nhà cho bố mẹ ở quê và nói dối rằng đã nhờ người trông coi.
“Sau này, nơi chúng tôi ở phải di dời. Người dân ở đó đã để lại rất nhiều con chó là thú cưng của họ.” Bà Chu không thể chịu đựng được tình trạng này và tiếp tục nhận nuôi tất cả. Vì số lượng chó quá nhiều nên cô quyết định thuê một căn nhà cách xa khu dân cư để tránh làm phiền những người xung quanh. Đồng thời, cô còn khử trùng và tiêm thuốc cho toàn bộ chó mới nhận nuôi. Tuy nhiên, sau đó chủ nhà lại muốn tăng giá. Cô may mắn tìm được hòn đảo này thuộc sở hữu của một người nuôi cua.
Bà Chu đặt tên cho hòn đảo này là “Nhà cứu hộ” và mang theo từng chú chó hoang mà bà tìm thấy ra đảo. Tính đến thời điểm hiện tại, đã có hơn 200 chú chó sinh sống ở đây. Bà Chu tiếp tục đón chó ra đảo. Tuy nhiên, năng lực của hòn đảo còn hạn chế và quan trọng hơn là khả năng chi trả của cô cũng đã đến giới hạn.
“Suy cho cùng thì đó cũng là mạng sống, tôi không muốn dùng từ “đáng giá” hay không”
“Nếu có cơ hội lựa chọn lại, bạn có nhận nuôi nhiều con chó hoang như vậy không?”
Trước câu hỏi này, bà Chu chỉ có thể thở dài: “Dù sao thì họ cũng là mạng sống, tôi không muốn dùng từ ‘xứng đáng’ hay không để đo lường những gì mình đã làm được”. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là gia đình cô không hề biết cô đang làm gì: “Chồng cô chỉ biết cô nhận nuôi chó hoang chứ không hề biết rằng cô nuôi nhiều đến vậy chứ đừng nói đến việc thuê nguyên cả một hòn đảo”. .”
Cùng với đó, chi phí nuôi những chú chó này đều do cô tự chi trả: “Tiền thuê ban đầu cho hòn đảo này là 25.000 nhân dân tệ (khoảng 83 triệu đồng) mỗi năm, sau đó giảm đi một chút. Nhưng so với chi phí chăm sóc hàng ngày , số tiền thuê hòn đảo này chỉ là một khoản nhỏ.
Khi bắt chó hoang ban đầu phải gây mê, chi phí cho mỗi lần gây mê khoảng 400 – 500 tệ (1,3 – 1,6 triệu đồng). Ngoài ra, tiêm chủng, khám sức khỏe, tẩy giun, khử trùng,… đều tốn kém. Chi phí lớn nhất là thức ăn. Những thương hiệu chất lượng sẽ đắt hơn một chút, khoảng 7.000 nhân dân tệ (khoảng 23 triệu đồng) một tấn. Mỗi tháng họ ăn khoảng 1,5 tấn nên việc mua thực phẩm mỗi tháng sẽ tốn khoảng 10.000 nhân dân tệ (khoảng 34 triệu đồng). .
Sau khi tính toán, bà Chu cho biết chi phí nuôi chó trên đảo mỗi năm sẽ vào khoảng 200.000 nhân dân tệ (khoảng hơn 660 triệu đồng). “Một vài người bạn của cô ấy cũng mang chó cưng đến đây nuôi. Ngoài ra còn có một số chi phí bảo trì nên số tiền cô ấy cần bỏ ra là khoảng 150.000 nhân dân tệ (khoảng 498 triệu đồng)”.
Bên cạnh gánh nặng tài chính, việc chăm sóc hơn 200 chú chó một mình cũng không hề dễ dàng: “Đôi khi cô cảm thấy kiệt sức. Đôi khi tôi còn ngủ quên trên đường về nhà. Cô cũng bắt đầu nghĩ đến việc tìm một ngôi nhà tốt hơn cho họ.
Cô dự định chuyển một số chúng đến nơi trú ẩn cứu hộ động vật khác. Có nhiều nơi nhận nuôi chó mèo hoang và có nhiều người tham gia hỗ trợ hơn ở đây. Nếu là cá nhân nhận nuôi thì phải kiểm tra kỹ thông tin, chủ yếu là chủ nuôi phải chịu trách nhiệm. Được nuôi dưỡng trong những gia đình khá giả có thể giúp họ có cuộc sống tốt hơn”.