Ở Bắc Kinh (Trung Quốc) vào những năm 1980 từng diễn ra “cơn sốt đồ cổ”, ai cũng đua nhau lùng sục các khu chợ đồ cổ để tìm cho mình những món đồ có giá trị lịch sử cao.
Khi đó, một ông lão ở Bắc Kinh tên là Trương Chí Dũng đã bất chấp sự phản đối của gia đình để nhặt được hai chiếc “ghế thối”, không ngờ chúng lại là “ghế gỗ lê vàng”. “từ thời nhà Minh. 29 năm sau, hai chiếc ghế này được bán đấu giá với mức giá ngất ngưởng 23 triệu NDT (hơn 75 tỷ đồng).
Sở thích nhặt phế liệu
Ông Trương Chí Dũng sống tại quận Triều Dương, Bắc Kinh (Trung Quốc), từng là công nhân trong nhà máy dệt. Vào thời điểm đó, Bắc Kinh là nơi tập trung của những đồ cổ nổi tiếng nhất Trung Quốc. Từ đó, nhiều khu chợ mọc lên để phục vụ “cơn sốt” này. Và chợ đồ cổ Phan Gia Viên là một trong số đó.
Trương Chí Dũng lúc rảnh rỗi thường đi chợ đồ cổ, tuy mê nhưng ít khi bỏ tiền ra mua. Một mặt, điều kiện kinh tế không cho phép, mặt khác anh cảm thấy việc mua đồ cổ ở chợ quá mạo hiểm vì không rõ thật giả.
Ở chợ đồ cổ, có người “mua lớn bán nhỏ”, “làm giàu chỉ sau một đêm”, nhưng cũng có người bỏ ra số tiền lớn và mang về những thứ vô giá trị. Trương Chí Dũng không dám mạo hiểm đánh cuộc này. Anh thường đi chợ, cuối ngày, nhặt phế liệu ở khu vực phía ngoài, nơi những người buôn bán thường vứt thùng carton hoặc những vật dụng không còn dùng đến.
Nhặt hai “ghế thối”
Thời điểm đó, nhặt phế liệu là việc chẳng ai muốn làm, thậm chí còn bị nhiều người chế giễu nhưng Trương Chí Dũng không màng đến ánh mắt của những người xung quanh.
Một ngày năm 1982, Trương Chí Dũng thu gom rất nhiều báo cũ và thùng giấy. Vừa thu dọn đồ chuẩn bị mang đến nơi thu mua thì một tiểu thương gọi anh qua, cầm trên tay hai chiếc ghế mục nát: “Mấy anh lấy mấy cái ghế cũ này à?”.
Trương Chí Dũng nhìn chiếc xe ba gác chở đầy phế liệu của mình rồi nhìn hai chiếc ghế. Dù ván ghế đã bị thủng nhưng khung ghế vẫn chắc chắn, cầm cũng rất nặng chứng tỏ nó được làm bằng gỗ thật. Thế là Trương Chí Dũng mang hai chiếc ghế về nhà, định sửa đổi một chút để dùng tiếp.
Những đứa trẻ không khỏi phàn nàn khi thấy bố nhặt rác của người khác. Nhưng ông Trường vẫn âm thầm sửa lại hai chiếc ghế rồi cất vào một xó. Tuổi già không có việc gì làm, những lúc rảnh rỗi hay nhặt phế liệu mỏi tay, ông thường ngồi trên chiếc ghế này. Con cháu không thèm đụng đến, cho rằng đó chỉ là một chiếc ghế cũ nát, thậm chí có khi đem về kho “để cho khuất mắt”.
Sự thật của hai chiếc ghế
Năm 2011, các cháu của Trương Chí Dũng đã trưởng thành, cháu trai háo hức mua nhà ở Bắc Kinh để làm đám cưới. Tuy nhiên, giá bất động sản ở Bắc Kinh tăng chóng mặt, điều kiện kinh tế của gia đình Zhang không thể kham nổi số tiền đó. Bản thân ông Trương Chí Dũng đã quá già, không nuôi nổi.
Mới một hôm, khi trò chuyện với những người bạn cũ sống gần nhà, Trương Chí Dũng đã nhắc đến hai chiếc ghế cũ năm ấy. Một người trong số họ cười bảo: “Chắc là đồ cổ, hay chụp hình gửi chuyên gia nhỉ?”.
Zhang cũng có chút hứng thú sau khi nghe điều đó, anh lập tức về nhà chụp ảnh chiếc ghế và gửi cho Công ty đấu giá quốc tế Jiade Bắc Kinh. Cuối cùng, sau khi giám định của chuyên gia, hai chiếc ghế hóa ra là “ghế gỗ hình quả lê vàng 400 năm tuổi” từ thời nhà Minh, có thể được sử dụng trong cung điện hoặc ít nhất là của một số quý tộc. .
Được biết, việc sử dụng gỗ lê hoa hay còn gọi là gỗ hoàng hoa lê, sưa để làm đồ gia dụng đã trở nên phổ biến vào thời nhà Minh. Vào thời điểm đó, loại gỗ này còn được coi là vật cống phẩm chuyên dùng cho triều đình.
Hơn nữa, chiếc ghế gỗ là một vật dụng được sử dụng trong cung điện từ thời nhà Minh khiến nó càng có giá trị hơn.
Ngày 24/7/2011, hai chiếc “ghế thối” của Trương Chí Dũng xuất hiện trong buổi đấu giá, nhát búa cuối cùng “định giá” 23 triệu NDT (hơn 75 tỷ đồng). Trương Chí Dũng không ngờ nhờ thói quen nhặt phế liệu, đồ bỏ đi mà khi gần đất xa trời cũng gom góp được số tiền lớn, giúp anh mua nhà, cưới vợ.
Nguồn: Sohu