Ở Trung Quốc thời phong kiến, khoảng cách giữa địa vị và địa vị xã hội của nam và nữ là rất lớn. Quan niệm “trọng nam khinh nữ” khiến phụ nữ thời bấy giờ thường bị coi là phái yếu và phải nhận nhiều sự đối xử bất công.
Nếu như nam nhân thời cổ đại có thể dành nửa đời dùi mài kinh sử để làm quan thì hầu hết các cô gái sinh ra ở thời đại này đều chỉ mong được gả vào gia đình giàu có, khá giả.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến các gia đình quyền quý tìm đủ mọi cách để tiểu thư nhà mình được gả vào danh gia vọng tộc, thậm chí bước chân vào hậu cung làm phi tần của Hoàng thượng.
Tuy nhiên, ít ai nhận ra rằng, ngay cả khi đã trở thành phi tần chốn hậu cung, cuộc đời của những cung nữ này vẫn phải chịu vô số oan ức.
Hầu hết các Hoàng đế Trung Quốc đều sở hữu một số lượng phi tần tương đối lớn. Nhưng giữa muôn vàn hoa nở chốn hậu cung, số người có cơ hội được sủng ái lại vô cùng ít ỏi. Những người kém may mắn còn lại chỉ có thể sống cuộc sống của họ trong im lặng và ngày đêm khao khát lòng thương xót của nhà vua.
Hơn nữa, trong cung vốn là nơi có vô số quy củ, nên cuộc sống của hầu hết các phi tần đều không thể bình yên, thoải mái như họ hằng mong muốn. Bằng chứng là ngay cả những chuyện riêng tư như đời sống hôn nhân cũng buộc phải tuân theo nhiều loại quy tắc ràng buộc.
Quy tắc ngầm khi hoàng đế nhà Thanh tẩm bổ cho phi tần
Theo nhiều câu chuyện dân gian, ngoài việc ghi rõ quy trình thị tẩm trong các bước kể trên, các hậu phi của nhà Thanh còn phải tuân theo một “luật ngầm” của Hoàng đế.
Quy tắc ngầm là các thê thiếp không được gọi ra trong quá trình sủng ái. Mặc dù điều luật này không được cụ thể hóa trong bất kỳ văn bản luật nào của nhà Thanh nhưng nó được coi là quy định “bất thành văn” mà ai cũng hiểu.
Theo KKNews và Sina, nguyên nhân của quy định kỳ lạ này là do Kinh sư bị quản thúc trong cung vua. Vì vậy, quan hệ vợ chồng của Hoàng đế và phi tần hoàn toàn không được giữ bí mật.
Các hoạn quan của Kinh Sư sẽ đóng quân ngay bên ngoài cung điện, vừa để nhắc nhở nhà vua về thời gian, vừa để thực hiện các yêu cầu đột xuất của chủ nhân nếu có. Điều này khiến cuộc viếng thăm của Thiên Sơn không thoải mái và mất tự nhiên.
Nhà vua muốn tránh mất mặt và không bị mang tiếng là dâm quá mức nên đã buộc các phi tần của mình không được gây ra bất kỳ tiếng động nào trong quá trình tán tỉnh. Quy định này chỉ nhằm mục đích giữ thể diện cho Hoàng đế, còn các phi tần vẫn là người chịu thiệt.
Ngoài ra, Thiên Sơn phi tần còn bị quản chế về mặt thời gian, Hoàng thượng không được sủng ái phi tần quá nửa tiếng, tương đương 30 phút.
Từ những quy định chặt chẽ và luật ngầm trên, không khó để nhận thấy số phận của “nghề làm nghề” không hề huy hoàng như hậu thế vẫn nghĩ. Các phi tần của Hoàng đế bề ngoài rạng rỡ, vinh hoa nhưng họ phải chịu nhiều cay đắng, khổ đau mà không phải ai cũng hiểu.
Bởi vậy, người Trung Quốc xưa thường truyền lại câu nói: “Từ một người sinh ra bình thường, có niềm vui đơn giản của một cuộc sống bình thường, từ một xuất thân cao quý, có một bi kịch ít người biết đến của một cuộc đời cao quý”. ..