Trong một góc phòng, đôi khi ngay trên bàn tiếp khách, có người còn đặt bục, kệ để các loài thú dữ: sư tử, hổ, báo… ngồi, nằm, mắt trợn trừng, nhe răng nanh, móng vuốt.. .làm bằng đá.
Sở thích khốc liệt này đã tồn tại từ xa xưa. Chỉ để họ canh giữ các cửa đình, đình, chùa, cửa công cộng, cửa cao quý để hù dọa người qua đường, trẻ em và những kẻ làm ác yếu đuối, không được vào phòng tiếp tân. Nếu không họ sẽ đuổi hết khách đi.
Phòng khách có loa đài, hệ thống âm nhạc, tivi phát ra âm thanh lớn, nhạc buồn tẻ sẽ cản trở cuộc trò chuyện của khách và ức chế tâm trạng của họ.
Nhiều phòng khách có thiết kế cầu kỳ, màu sắc không nhất quán, trên tường có một chiếc gương lớn rộng 2-3m2 gắn trên tường hướng ra chỗ khách ngồi. Chiếc gương vốn là một lá bùa giờ đây đã trở thành công cụ giám sát trong hoàn cảnh gượng ép, làm mất đi sự tự nhiên vốn có trong giao tiếp, ức chế thần kinh. Được bao quanh bởi một không gian trên trần, trên mặt đất, trái phải, tràn ngập bàn ghế và ánh đèn nhấp nháy, nếu phải tiếp xúc từ một tiếng đồng hồ trở lên với những người nhạy cảm, có thể bạn sẽ cảm thấy bất ổn khi rời đi.
Ánh sáng tự nhiên là đủ, không cần dựa vào các dụng cụ chiếu sáng, không nên bật đèn xanh, xanh, đỏ, đỏ quay tròn vì có hại cho mắt và sức khỏe.
Nhìn lại, người xưa có phòng tiếp khách, sang trọng có bộ sofa, khó có bộ bàn ghế tre gọn gàng, tinh xảo, trên bàn có bộ ấm trà tươm tất, vài chiếc ghế đẩu bằng tre, một bình hoa lan nỉ. màu vàng nhạt, hoặc nếu đúng mùa thì thêm vài bông cúc vàng tươi.
Phòng khách đơn giản và trang nhã, đôi khi chỉ đặt một chiếc liễn màu xanh trên bệ, một cây mai nhỏ với vài nụ mai rung rinh, và trên tường là một bộ tranh nhỏ xinh xắn miêu tả bốn mùa xuân – hạ – thu – Ở phía đông, phụ nữ chơi đùa và ca hát.
(Theo Landtoday)